Ở một làng quê nhỏ ven sông, Hải là chàng trai hiền lành, nổi tiếng với nụ cười ấm áp và tình yêu dành cho cô gái tên Lan. Hai người yêu nhau đã ba năm, và cuối cùng, ngày cưới cũng được định. Nhưng câu chuyện không đơn giản như một lễ cưới bình thường, bởi bố Hải, ông Nhàn, là một người đàn ông gàn dở, tính tình kỳ quặc, chỉ thích trồng hoa, nuôi chim và sống theo ý mình.
Sáng ngày cưới, cả làng náo nhiệt. Nhà Hải rực rỡ với cổng hoa, tiếng nhạc rộn ràng. Hải, trong bộ vest lịch lãm, hồi hộp chờ giờ rước dâu. Nhưng khi đồng hồ điểm 8 giờ sáng, giờ lành để xuất phát, mọi người tá hỏa nhận ra ông Nhàn – người đóng vai trò quan trọng trong lễ cưới – không thấy đâu. Bà con xì xào, mẹ Hải chạy khắp nhà tìm, còn Hải thì sốt ruột gọi điện. Hóa ra, ông Nhàn đang thong dong… tập thể dục ở bờ sông, cách nhà cả cây số.
“Ông ơi, hôm nay cưới con trai ông, sao ông còn đi tập thể dục?” – Hải gần như hét vào điện thoại. Ông Nhàn tỉnh bơ đáp: “Tập cho khỏe, cưới xin gì mà vội!”. Mãi đến gần 10 giờ, ông mới lững lờ đạp xe về, quần áo ướt mồ hôi, tay còn cầm một bó hoa dại hái ven đường. Cả nhà nhìn ông mà tức muốn xì khói, nhưng không ai dám nói gì, vì tính ông vốn ngang như cua.
Cuối cùng, đoàn rước dâu cũng khởi hành, muộn hơn hai tiếng so với dự kiến. Bên nhà gái, Lan và gia đình đã sốt ruột, thậm chí còn lo lắng liệu nhà trai có đổi ý. Khi Hải dẫn đoàn đến, Lan thở phào, nhưng ánh mắt cô thoáng buồn vì sự chậm trễ. Ông Nhàn, trong vai trò bố chú rể, vẫn ung dung như không, còn cầm bó hoa dại tặng mẹ cô dâu, khiến ai nấy ngượng ngùng.
Lễ cưới diễn ra, nhưng drama chưa dừng lại. Khi nhà gái trao lễ đen – phong bì chứa tiền mừng cưới theo phong tục – ông Nhàn lén lút mở ra xem. Với lý do “cô dâu ăn cơm trước kẻng, không xứng đáng”, ông rút bớt một ít tiền trong phong bì, rồi đút vào túi áo. Hành động này không qua mắt được bà sui, mẹ Lan, người vốn tinh ý. Bà không nói gì ngay, nhưng ánh mắt sắc như dao khiến ông Nhàn chột dạ.
Đến tiệc cưới, không khí trở nên căng thẳng. Bà sui kéo mẹ Hải ra một góc, nhỏ to kể lại chuyện ông Nhàn rút tiền. Mẹ Hải xấu hổ, vội vàng xin lỗi và hứa bù lại. Hải, dù không biết toàn bộ câu chuyện, cũng nhận ra sự bất thường khi thấy mẹ mình liên tục xin lỗi nhà gái. Anh lặng lẽ đến hỏi ông Nhàn: “Bố, bố làm gì mà nhà gái giận thế?”. Ông Nhàn gạt đi: “Chuyện người lớn, con lo mà cưới vợ đi!”.
Đỉnh điểm là khi Lan, trong chiếc váy cưới lộng lẫy, bước đến bàn tiệc của gia đình Hải. Cô mỉm cười, nhưng lời nói thì cứng rắn: “Con cảm ơn bố đã đến dự cưới, nhưng nếu bố không tôn trọng con và Hải, thì con xin phép không nhận lễ đen.” Cả tiệc cưới im phăng phắc. Ông Nhàn sững sờ, lần đầu tiên trong đời bị một cô gái trẻ “dạy dỗ” trước mặt mọi người.
Hải đứng dậy, nắm tay Lan, nói với giọng kiên định: “Bố, con yêu Lan, và con mong bố tôn trọng lựa chọn của con. Hôm nay là ngày vui, con không muốn ai buồn.” Câu nói của Hải như một gáo nước lạnh, khiến ông Nhàn tỉnh ngộ. Ông lặng lẽ đứng dậy, lấy phong bì trong túi áo, đặt lại số tiền đã rút vào lễ đen, rồi quay sang xin lỗi bà sui và Lan. “Tính tôi gàn dở, mong thông gia và con dâu bỏ qua,” ông nói, giọng trầm xuống.
Tiệc cưới tiếp tục trong không khí hòa giải. Ông Nhàn, dù vẫn giữ nét kỳ quặc, bắt đầu cởi mở hơn. Ông thậm chí còn mang lồng chim yêu quý của mình ra, thả một con chim bồ câu trắng bay lên trời, như một lời chúc phúc muộn màng cho đôi uyên ương. Hải và Lan nhìn nhau cười, biết rằng dù hành trình phía