Dưới ánh nắng nhạt dần bên dòng sông lặng lẽ, ông Hán nổi tiếng với tài câu cá chẳng ai sánh bằng – ngồi trầm ngâm bên cần câu. Dân làng đồn rằng, chẳng con cá nào trên sông này thoát được lưỡi câu của ông. Ngày nào cũng vậy, từ lúc mặt trời mọc đến khi hoàng hôn buông, ông Hán ra sông, mang theo chiếc ghế đẩu cũ và một tâm thế thiền định. Nhưng hôm nay, mọi thứ đã khác.
Lưỡi câu của ông bỗng dưng nặng trịch. Ông nhíu mày, tay siết chặt cần, kéo mạnh. Không phải cá, mà là một thứ gì đó cồng kềnh, trơn nhẫy. Sau vài phút vật lộn, một chiếc vali cũ kỹ, sũng nước, phủ đầy rêu xanh hiện ra trên bờ. Ông Hán thở hổn hển, lẩm bẩm: “Cái quái gì thế này?” Vali sờn rách, khóa gỉ sét, nhưng vẫn còn nguyên vẹn. Tò mò, ông lấy con dao nhỏ trong hộp đồ nghề, cạy khóa.
Khi nắp vali bật mở, ông Hán giật mình lùi lại, suýt ngã nhào. Bên trong không phải vàng bạc hay của cải như ông thoáng nghĩ, mà là một bộ xương người, co quắp trong tư thế kỳ lạ. Xương trắng nhợt, vài mẩu quần áo rách nát bám vào. Nhưng điều khiến ông lạnh sống lưng là một chiếc nhẫn vàng lấp lánh trên ngón tay xương xẩu, khắc chữ “Mãi Yêu – T”. Tim ông đập thình thịch. Chiếc nhẫn này… sao quen thế?