Trời nắng nóng gay gắt, cái nóng như thiêu đốt mọi thứ. Không khí trên con đường dẫn vào trường mẫu giáo đặc quánh, mùi nhựa đường bốc lên hăng hắc. Tôi đứng đó, tay cầm ly nước cam mát lạnh, giọt nước đọng trên thành ly lăn dài xuống ngón tay. Đám đông xung quanh xôn xao, tiếng la hét, tiếng bước chân dồn dập. Bảo mẫu của trường, chị Lan, mặt đỏ gay, mồ hôi nhễ nhại, đang gào lên: “Mở cửa xe ngay! Mau lên, con bé còn ở trong đó!”
Con gái tôi, bé Mi, bị tôi bỏ quên trên xe buýt của trường. Cánh cửa xe khóa chặt, ánh nắng chiếu qua kính như lò lửa, và mọi người đều biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu không hành động kịp thời. Chồng tôi, Nam, đứng cách đó vài mét, mắt đỏ ngầu, chỉ thẳng vào tôi: “Cô vô trách nhiệm! Cô không xứng làm mẹ! Sao cô có thể quên con bé chứ?” Giọng anh run lên, vừa giận dữ vừa tuyệt vọng.
Còn tôi? Tôi đứng giữa đám đông, môi nở nụ cười rạng rỡ như hoa nở đầy mặt. Ly nước lạnh trong tay khẽ rung, tiếng đá viên chạm vào thành ly lách cách. Mọi ánh mắt đổ dồn vào tôi, xen lẫn kinh ngạc và phẫn nộ. “Cô ta điên rồi à?” – một phụ huynh thì thào. “Con mình đang nguy hiểm mà còn cười được?” – một người khác lẩm bẩm.
Chuyện bắt đầu từ sáng nay. Tôi đưa bé Mi đến trường như mọi ngày. Con bé líu lo kể về con búp bê mới, đôi mắt to tròn long lanh. Xe buýt của trường đến, tôi vẫy tay chào con, rồi quay đi. Công việc bận rộn cuốn tôi vào, những cuộc gọi, email, và deadline chồng chất. Đến trưa, khi nhà trường gọi báo Mi không có trong lớp, tôi mới giật mình. Tôi đã quên không kiểm tra xem con bé có xuống xe hay không.
Tôi lao đến trường, tim đập thình thịch. Khi đến nơi, xe buýt đã đỗ dưới sân, cửa khóa chặt. Bảo mẫu và vài giáo viên đang cố mở cửa, nhưng chìa khóa lại ở chỗ tài xế, mà anh ta thì đi ăn trưa đâu mất. Đám đông tụ tập ngày càng đông, không khí ngột ngạt như muốn nổ tung.
Nam đến ngay sau đó. Anh vừa từ công ty về, áo sơ mi nhăn nhúm, tóc bết mồ hôi. Nhìn thấy tôi, anh gầm lên: “Cô đã làm gì với con bé? Sao cô có thể để chuyện này xảy ra?” Tôi không đáp, chỉ lặng lẽ lấy ly nước cam từ cô bán hàng rong gần đó, nhấp một ngụm, và mỉm cười.
Nụ cười của tôi khiến tất cả sững sờ. Chị Lan, bảo mẫu, ngừng đập cửa xe, quay sang nhìn tôi như thể tôi là một con quái vật. “Chị… chị không lo cho con à? Chị cười cái gì chứ?” – chị lắp bắp. Nam bước tới, nắm lấy vai tôi, hét lên: “Cô bị điên rồi, phải không? Con chúng ta đang ở trong đó!”
Nhưng tôi vẫn cười, ánh mắt lấp lánh. Tôi giơ ly nước lên, uống thêm một ngụm, rồi chậm rãi nói: “Mọi người bình tĩnh. Mi không ở trong xe đâu.”
Cả đám đông im phăng phắc. Nam buông vai tôi ra, mặt tái mét. “Cô nói gì? Không ở trong xe? Vậy con bé đâu?”
Tôi quay người, chỉ tay về phía góc sân trường, nơi bóng cây phượng rợp mát. Dưới tán cây, bé Mi đang ngồi trên ghế đá, tay cầm một cây kem đang tan chảy, bên cạnh là cô giáo chủ nhiệm. Con bé vẫy tay với tôi, cười tươi: “Mẹ ơi, kem ngon lắm!”
Mọi người quay theo hướng tay tôi, miệng há hốc. Chị Lan run run: “Nhưng… nhưng rõ ràng chúng tôi thấy con bé lên xe mà!” Nam cũng lẩm bẩm: “Cô… cô biết con bé không ở trong xe? Sao cô không nói ngay?”
Tôi nhún vai, nụ cười vẫn nở trên môi. “Tôi biết từ đầu. Mi xuống xe, nhưng cô giáo nói con bé muốn chơi ở sân trường một lúc trước khi vào lớp. Tôi chỉ quên báo lại với chị Lan thôi. Khi nhà trường gọi, tôi đã kiểm tra với cô chủ nhiệm trước khi đến đây. Mi an toàn, chỉ là mọi người hơi… hoảng loạn quá.”
Nam đứng sững, mặt lúc đỏ lúc trắng. Đám đông bắt đầu xì xào, vài người lắc đầu, vài người thở phào. Chị Lan ngồi bệt xuống đất, ôm mặt: “Trời ơi, làm tôi sợ muốn chết…”
“Vậy sao cô còn đứng đây cười? Sao không nói rõ ngay từ đầu?” – Nam gặng hỏi, giọng vẫn còn tức giận.
Tôi nghiêng đầu, nhìn thẳng vào mắt anh. “Vì anh cần biết cảm giác sợ hãi là thế nào. Anh lúc nào cũng chỉ trích tôi, bảo tôi không xứng làm mẹ, nhưng anh có bao giờ để ý xem tôi đã lo cho Mi thế nào không? Hôm nay, tôi muốn anh cảm nhận hậu quả của việc vội vàng kết tội.”
Cả sân trường lặng ngắt. Nam cúi đầu, không nói được gì. Tôi quay người, bước về phía bé Mi, ly nước cam trong tay vẫn mát lạnh. Dưới ánh nắng gay gắt, tôi nghe tiếng con gái gọi: “Mẹ, mẹ ăn kem với con nhé!”
Và tôi mỉm cười, lần này là vì con bé, không phải vì bất kỳ ai khác.