Tôi đã háo hức cả tuần để đến thăm ngôi nhà mới của Linh, cô bạn thân từ thời tiểu học. Linh luôn là người bí ẩn một cách kỳ lạ, ít khi kể về gia đình hay quá khứ của mình, nhưng tôi chưa bao giờ nghi ngờ điều gì. Cô ấy luôn ở đó khi tôi cần, và tình bạn của chúng tôi đủ bền chặt để tôi không bận tâm đến những khoảng trống trong câu chuyện của cô ấy.
Ngôi nhà mới của Linh nằm ở ngoại ô, một căn nhà nhỏ xinh xắn với khu vườn đầy hoa. Khi bước vào, tôi không khỏi trầm trồ trước gu thẩm mỹ của cô ấy – mọi thứ đều gọn gàng, tinh tế, từ chiếc sofa màu kem đến những bức tranh trừu tượng treo trên tường. Linh dẫn tôi đi tham quan từng phòng, cười nói rạng rỡ như một đứa trẻ khoe đồ chơi mới. Cuối cùng, cô ấy mở cửa phòng ngủ của mình.
“Đây là nơi yêu thích nhất của tớ,” Linh nói, giọng đầy tự hào. Tôi bước vào, ngắm nghía chiếc giường được phủ chăn trắng muốt, ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào làm căn phòng sáng bừng. Nhưng rồi, mắt tôi vô tình lướt qua tủ đầu giường – và tôi chết lặng.
Trên đó là một chiếc hộp gỗ nhỏ, cũ kỹ, được chạm khắc tinh xảo. Tôi nhận ra nó ngay lập tức. Làm sao tôi có thể quên được? Chiếc hộp đó từng nằm trong tay mẹ tôi, trong một ký ức xa xôi mà tôi cố chôn vùi. Đó là chiếc hộp mà mẹ tôi đã đưa cho người chị gái tôi chưa từng gặp mặt – người chị mà gia đình tôi nói đã mất tích từ khi còn bé.
Tôi cảm thấy chân mình run rẩy, đầu óc quay cuồng. Linh vẫn đang nói gì đó, nhưng giọng cô ấy trở thành tiếng vọng xa xăm. Tôi quay sang nhìn cô ấy, thực sự nhìn cô ấy lần đầu tiên sau bao năm. Đôi mắt nâu sâu thẳm, chiếc mũi nhỏ nhắn, và nụ cười ấm áp – sao tôi không nhận ra sớm hơn? Cô ấy giống mẹ tôi đến kỳ lạ.
“Linh…” Tôi thì thào, giọng lạc đi. “Chiếc hộp này… cậu lấy nó ở đâu?”
Linh ngừng cười, ánh mắt thoáng chút hoảng loạn. Cô ấy bước đến gần tủ, đặt tay lên chiếc hộp như muốn che nó đi. “Cậu… cậu đang nói gì vậy? Đây chỉ là một món đồ cũ tớ nhặt được thôi.”
“Đừng nói dối!” Tôi gần như hét lên, nước mắt trào ra không kiểm soát. “Đây là của mẹ tớ! Của chị tớ! Linh, cậu… cậu là ai?”
Không gian rơi vào im lặng ngột ngạt. Linh nhìn tôi, đôi mắt cô ấy dần chuyển từ hoang mang sang một thứ gì đó sâu thẳm hơn – sự cam chịu. Cô ấy chậm rãi mở chiếc hộp, lấy ra một tấm ảnh nhỏ bên trong. Đó là ảnh của mẹ tôi, trẻ hơn rất nhiều, đang ôm hai đứa bé – một đứa là tôi, còn đứa kia… là Linh.
“Tớ không muốn cậu biết,” Linh thì thầm, giọng run rẩy. “Tớ đã tìm cậu suốt bao nhiêu năm… nhưng khi gặp cậu, tớ không dám nói. Tớ sợ cậu sẽ hận tớ, vì những gì gia đình mình đã làm…”
“Làm gì?” Tôi gặng hỏi, nhưng Linh không trả lời. Cô ấy quay đi, bước về phía cửa sổ, ánh nắng chiếu lên mái tóc đen dài của cô ấy như một vầng hào quang. Rồi cô ấy nói, giọng lạnh băng: “Cậu nên về đi. Có những bí mật không nên đào lên.”
Tôi đứng đó, sững sờ, nhìn bóng lưng cô ấy. Ngoài kia, một chiếc xe đen từ từ lăn bánh qua con đường trước nhà, cửa sổ xe hạ xuống, để lộ một khuôn mặt tôi chưa từng thấy nhưng lại khiến tim tôi thắt lại vì linh cảm chẳng lành. Linh quay lại nhìn tôi, ánh mắt cô ấy giờ đây không còn là của người bạn thân tôi từng biết.
“Cậu không nên đến đây hôm nay,” cô ấy nói, và cánh cửa phòng khép lại trước mặt tôi.