Trong căn nhà nhỏ giữa cánh đồng lúa bát ngát, tôi ngồi lặng lẽ bên chiếc bàn gỗ cũ, bản di chúc của mẹ đặt trước mặt. Mười năm qua, tôi – đứa con út – đã ở lại quê nhà, chăm sóc mẹ, cày cấy trên mảnh đất tổ tiên để lại. Các anh trai tôi, năm người, đều là những doanh nhân thành đạt ở thành phố, quyền lực và giàu có. Họ hiếm khi về quê, nhưng mỗi lần về, câu chuyện luôn xoay quanh mảnh đất gia đình – mảnh đất rộng lớn, nằm ở vị trí đắc địa trong làng, giá trị không nhỏ. Họ bàn bạc, tính toán xem ai sẽ được phần nào, trong khi mẹ chỉ im lặng, đôi mắt trầm tư nhìn ra cánh đồng.
Mẹ qua đời cách đây một tháng. Di chúc được công bố trước sự chứng kiến của cả gia đình. Tôi không bất ngờ khi hầu hết tài sản, đặc biệt là những mảnh đất giá trị nhất, được chia đều cho năm anh trai. Mỗi người một phần, từ khu đất gần đường lớn đến cánh đồng màu mỡ ven sông. Còn tôi? Bản di chúc chỉ ghi ngắn gọn: “Đối với thằng út, mẹ không để lại mảnh đất nào.” Không một lời giải thích, không một dòng an ủi. Tôi không ham của cải, nhưng sự bất công ấy khiến lòng tôi đau nhói. Tôi đã ở bên mẹ suốt những năm tháng cuối đời, chăm sóc từng bữa ăn, từng đêm mẹ ho khan. Vậy mà, trong mắt mẹ và các anh, tôi dường như chẳng đáng được nhắc đến.
Tôi cầm bản di chúc lên, đọc lại từng dòng, hy vọng mình đã bỏ sót điều gì. Tức giận và oan ức trào dâng, tôi lướt qua những dòng chữ quen thuộc, cho đến khi mắt tôi dừng lại ở dòng cuối cùng – một câu nhỏ, viết bằng nét mực mờ, mà lần đọc đầu tôi đã vô tình bỏ qua: “Thằng út, con hãy đến cái rương gỗ trong buồng mẹ.”
Tôi giật mình. Cái rương gỗ? Cái rương cũ kỹ mẹ giữ suốt bao năm, nơi mẹ cất những kỷ vật và giấy tờ quan trọng? Tôi vội chạy vào buồng, tim đập thình thịch. Cái rương nằm ở góc phòng, phủ một lớp bụi mỏng. Tôi mở nắp, bên trong là vài tấm ảnh gia đình, một chiếc khăn tay mẹ thêu, và một phong bì vàng ố. Tôi run run mở phong bì, bên trong là một tờ giấy viết tay của mẹ, cùng một bản đồ vẽ tay kỳ lạ.
Tờ giấy viết: “Con trai út của mẹ, con là người duy nhất mẹ tin cậy để giao phó bí mật này. Mảnh đất các anh con nhận chỉ là bề nổi. Dưới cánh đồng sau nhà, nơi con cày cấy bao năm, là một kho báu mà tổ tiên ta đã chôn giấu từ hàng trăm năm trước. Bản đồ này sẽ dẫn con đến đó. Mẹ không để lại đất vì con đã có cả một gia tài. Hãy giữ kín, và sống đúng với lòng mình.”
Tôi sững s