Tôi tên là Tấn, tôi viết những dòng này không phải để làm lớn chuyện, mà để giữ lại chút danh dự cho gia đình tôi – những con người lam lũ, thật thà, đã đặt lòng tin sai chỗ và nhận về một vết thương không bao giờ lành.
Gia đình tôi là nông dân, quanh năm bán mặt cho đất, bán lưng cho trời. Mẹ tôi, để lo cho tôi một đám cưới tử tế, đã phải sang tận Ma Cao làm osin, sống cực khổ nơi đất khách quê người. Bố tôi, một người đàn ông khắc khổ, cả đời chỉ biết cày cuốc, giờ đây nằm liệt giường vì cú sốc tinh thần quá lớn. Còn tôi, một gã đàn ông hiền lành, chỉ mong một mái ấm giản dị, giờ đây chỉ còn lại một trái tim rách nát, ôm nhục nhã giữa làng xóm.
Tôi đã từng yêu Nguyễn Thu Thắm, cô gái sinh năm 2001, quê Vân Đồn, Đoan Hùng. Cô ấy từng có một đời chồng, mang theo một đứa con riêng 8 tuổi tên Diệp. Gia đình tôi không một lời phân biệt, thương Diệp như con cháu ruột thịt, chăm lo từng miếng ăn giấc ngủ. Đám cưới của chúng tôi được tổ chức đàng hoàng, có lễ ăn hỏi, rước dâu, họ hàng hai bên chứng kiến. Nhưng vì tôi bị mất căn cước công dân, chúng tôi chưa kịp đăng ký kết hôn. Ai ngờ, chính điều đó lại là kẽ hở cho một bi kịch.
Chưa đầy hai tháng sống chung, Thắm không một lần nấu cho bố mẹ tôi một bữa cơm, không một ngày dọn dẹp nhà cửa. Cô ấy đi sớm về khuya, viện cớ công ty tăng ca. Tôi, một thằng đàn ông thật thà, chỉ biết tin và chờ vợ. Nhưng rồi, sự thật phũ phàng lộ ra. Tôi bắt quả tang Thắm qua lại với Vũ Lâm Tới, một gã đàn ông sinh năm 1988, ở đội Bình Yên Sơn, Tuyên Quang. Họ không chỉ lén lút, mà còn ngang nhiên ăn ở như vợ chồng. Thắm mang thai con của hắn, ôm theo 100 triệu đồng tiền vàng sính lễ của gia đình tôi, bỏ trốn theo người tình. Đáng đau đớn hơn, cô ta bỏ lại cả Diệp – đứa con gái ruột của mình – như thể chưa từng tồn tại.
Cú sốc khiến bố tôi ngã bệnh triền miên. Mẹ tôi nơi xứ người, nghe tin chỉ biết khóc thầm qua điện thoại. Còn tôi, tôi ôm nỗi nhục nhã, xấu hổ với làng xóm, bạn bè. Một gã đàn ông hiền lành, bị cắm sừng trắng trợn, bị lừa cả tình lẫn tiền, bị đánh cắp lòng tin và danhprü.
Nhưng sự thật còn cay đắng hơn tôi tưởng. Cách đây ít ngày, bố mẹ Thắm tìm đến nhà Vũ Lâm Tới để đối chất. Họ ngã ngửa khi nghe gia đình Tới thừa nhận: Thắm đã là “vợ không cưới” của Tới từ trước khi cưới tôi. Tám cái chủ nhật từ ngày cưới, cô ta không ở nhà với tôi, mà lên Tuyên Quang, nấu cơm, dọn dẹp, phục vụ người tình. Tám cái chủ nhật, tôi – gã chồng ngu si – ngồi chờ vợ, không hề biết mình chỉ là một con rối trong vở kịch dối trá.
Thắm còn thản nhiên khoe với gia đình Tới rằng cô ta đang mang thai con của hắn, như thể chưa từng bước chân qua nhà tôi, chưa từng khoác áo cô dâu trong đám cưới linh đình. Cô ta lừa tôi, lừa cả bố mẹ đẻ của mình. Một màn kịch khốn nạn, được dựng lên với tôi là nhân vật chính – kẻ bị phản bội từ trước khi cưới.
Bố mẹ Thắm, hai người già tội nghiệp, trở về từ nhà Tới trong nước mắt. Họ không khóc vì bị tôi trách móc, mà vì nhận ra con gái mình đã không còn là con người. “Con rể ơi, coi như mất nó rồi… Nó phản bội tất cả,” bố Thắm nắm tay tôi, đôi mắt đỏ hoe, giọng nghẹn ngào. Lúc đó, tôi không biết mình là gì nữa. Một người chồng bị cắm sừng? Một người cha hụt của Diệp? Hay chỉ là một gã đàn ông ngu si, bị biến thành trò cười?
Giờ đây, cả hai gia đình đều sống trong u uất. Nhà tôi gánh nhục nhã, bố mẹ Thắm mang tiếng xấu. Còn Thắm, cô ta bỏ đi, vui vẻ bên tình mới, như chưa từng gây ra đau đớn cho ai. Tôi không còn ngủ được trọn giấc. Đêm đêm, tôi nhớ Diệp, nhớ những ngày ngỡ rằng mình sắp có một gia đình. Tôi héo hon, mắt trũng sâu, miệng đắng chát như ngậm tro than. Tôi không còn ăn nổi một bữa cơm ra hồn. Nước mắt rơi trước khi cơm vào miệng.
Tôi không đòi hỏi gì cao sang. Chỉ mong một mái nhà ấm áp, một bữa cơm có vợ, có con. Vậy mà đổi lại là những đêm dài trống vắng, là cảm giác bị vứt bỏ như một chiếc dép cũ. Người ta bảo: “Gieo nhân nào, gặt quả nấy.” Tôi gieo chân tình, nhận về phản bội. Tôi trao cả tấm lòng, nhận về tủi hổ.
Tôi viết những dòng này bằng một trái tim rách nát, không mong ai thương hại. Tôi chỉ mong sự thật được phơi bày, để lương tri xã hội lên tiếng. Để gia đình tôi lấy lại chút danh dự. Để Diệp, đứa trẻ vô tội, không phải chịu đau đớn vì người mẹ nhẫn tâm. Và để những người đàn ông như tôi – những kẻ yêu sai, tin sai – không phải gục ngã trong tro tàn của lòng tin.
Thắm à, tôi không trách cô nữa. Vì lòng tôi đã cạn kiệt sức để oán than. Tôi chỉ than phận mình: hiền quá hóa tội, thật thà hóa dại. Tôi không còn là chính mình nữa. Chỉ còn lại một cái bóng khô héo, tồn tại trong căn nhà không còn hơi ấm.
Nếu ai biết Nguyễn Thu Thắm đang ở đâu, xin hãy liên hệ với tôi. Tôi chỉ mong cô ta trả lại số tiền vàng đã lấy, xin lỗi công khai gia đình tôi, đặc biệt là bố mẹ tôi – những người đã tin tưởng và gánh chịu nỗi đau quá lớn. Tôi mong cộng đồng chia sẻ câu chuyện này, để sự thật được sáng tỏ, để công lý được thực thi, dù chỉ là một chút.
Vì một gia đình đã mất danh dự. Vì một đứa trẻ bị bỏ rơi. Và vì những trái tim chân thành, nhưng đã yêu sai người.