Đêm khuya, trời đen như mực, chỉ có ánh trăng bàng bạc rải xuống mặt sông lặng lẽ. Tôi, một cô gái bình thường với sở thích kỳ lạ là câu cá đêm, ngồi bên bờ sông, hít thở không khí mát lạnh. Cây cần câu cũ kỹ của bố để lại nằm bên cạnh, mồi câu đã chuẩn bị sẵn trong hộp nhựa. Tôi thích cảm giác yên tĩnh này, nơi chỉ có tiếng nước chảy và tiếng gió khẽ lùa qua.
Nhưng đêm nay, mọi thứ không yên bình như thường lệ. Tôi vừa thả cần được vài phút thì nghe tiếng bước chân nặng nề từ xa. Một bóng dáng cao lớn xuất hiện dưới ánh sáng yếu ớt của đèn đường. Anh ta mặc đồng phục cảnh sát, khuôn mặt góc cạnh, đôi mắt sắc lạnh như dao. Đẹp trai, phải công nhận, nhưng ánh nhìn của anh ta khiến tôi lạnh gáy.
“Cô kia, đứng dậy, đi theo tôi về đồn,” anh ta nói, giọng trầm nhưng cứng rắn.
Tôi ngớ người, tay vẫn nắm chặt cần câu. “Ơ, tôi làm gì sai đâu? Tôi chỉ đang câu cá mà!”
Anh ta khoanh tay, nhìn tôi như thể tôi vừa thú nhận một tội ác kinh hoàng. “Mồi đâu?”
Tôi sững sờ, lục lọi túi xách. Hộp mồi trống rỗng. “Cá… cá ăn hết rồi,” tôi lắp bắp, biết câu trả lời nghe ngu ngốc đến mức nào.
Anh ta nhướn mày, ánh mắt đầy nghi ngờ. “Cần câu đâu?”
Tôi nhìn xuống tay, hoảng loạn nhận ra cần câu đã biến mất. Chỉ còn sợi dây câu lỏng lẻo nằm dưới đất, đầu dây trôi lềnh bềnh trên mặt nước. “Cá… cá kéo tuột mất rồi,” tôi thở dài, cảm giác như mình đang tự đào hố chôn mình.
Anh ta bật cười, nhưng không phải kiểu cười thân thiện. “Cá đâu? Tôi theo dõi cô nửa tiếng rồi, một con cá cũng không có.”
Tôi cứng họng. Đúng là tôi chẳng câu được con cá nào, nhưng bị theo dõi nửa tiếng mà không biết? Tôi bắt đầu thấy ớn lạnh. “Anh… anh theo dõi tôi làm gì? Tôi chỉ là dân thường, không liên quan gì đến chuyện của anh cả!”
Anh ta tiến lại gần, ánh mắt dò xét. “Cô không liên quan? Vậy sao cô lại có mặt đúng nơi, đúng thời điểm mà một gói hàng khả nghi vừa được vứt xuống sông? Chúng tôi nhận tin báo về một vụ buôn lậu, và cô là người duy nhất ở đây.”
Tôi trợn mắt. “Gói hàng? Buôn lậu? Tôi thề, tôi chỉ đến đây để câu cá!” Nhưng trong đầu tôi bắt đầu lóe lên một ý nghĩ: liệu có phải tôi vô tình bị kéo vào một chuyện gì đó lớn hơn?
Anh ta lấy ra một tấm ảnh từ túi áo, đưa cho tôi xem. Trong ảnh là một người phụ nữ, trông giống tôi đến kỳ lạ – cùng kiểu tóc, cùng dáng người. “Đây là nghi phạm chúng tôi đang truy tìm. Cô nói cô vô tội, vậy giải thích thế nào về việc cô giống hệt người này?”
Tôi cảm thấy máu trong người như đông lại. “Đó không phải tôi! Tôi không biết gì về chuyện này cả!” Nhưng khi nhìn kỹ tấm ảnh, tôi nhận ra một chi tiết khiến tim tôi đập thình thịch: người phụ nữ trong ảnh đeo một chiếc vòng cổ giống hệt chiếc vòng tôi đang đeo – món quà sinh nhật mẹ tặng tôi năm ngoái.
“Chiếc vòng này…” tôi run run chỉ vào cổ mình. “Nó là quà của mẹ tôi. Làm sao người kia lại có thứ giống hệt?”
Anh chàng cảnh sát nhíu mày, nhưng ánh mắt anh ta bớt đi phần nào sự nghi ngờ. “Cô có ai chứng minh được cô là ai không? Nhân chứng, giấy tờ tùy thân?”
Tôi lục túi, nhưng rồi nhận ra một sự thật kinh hoàng: ví tiền, điện thoại, tất cả đều không còn. Chúng đã biến mất, có lẽ cùng lúc với cây cần câu. Tôi bắt đầu hoảng loạn. “Tôi… tôi không mang theo gì cả. Nhưng tôi thề, tôi không phải người anh đang tìm!”
Anh ta thở dài, có vẻ đã chán ngán với những lời bào chữa của tôi. “Được rồi, cô đi theo tôi về đồn. Chúng ta sẽ làm rõ mọi chuyện.”
Trên đường về đồn, tôi cố nhớ lại mọi chi tiết của buổi tối. Tôi đã làm gì? Tại sao mọi thứ lại trùng hợp đến kỳ lạ? Khi xe cảnh sát lăn bánh qua những con đường tối om, tôi chợt nhớ ra một chi tiết nhỏ: trước khi ra bờ sông, tôi đã ghé một quán nước ven đường để mua chai nước. Người bán hàng, một bà cụ, cứ nhìn tôi chằm chằm, rồi lẩm bẩm gì đó về “cô gái giống hệt”.
Khi đến đồn, anh chàng cảnh sát dẫn tôi vào phòng thẩm vấn. Nhưng trước khi anh ta kịp hỏi thêm, một đồng nghiệp của anh ta chạy vào, mặt mày hớt hải. “Sếp, chúng ta bắt được nghi phạm thật rồi! Cô ta vừa bị tóm ở bến cảng, đang cố giao gói hàng!”
Anh chàng cảnh sát quay sang tôi, ánh mắt đầy ngạc nhiên. “Vậy… cô thực sự chỉ đi câu cá?”
Tôi gật đầu, mệt mỏi. “Tôi đã nói rồi mà.”
Nhưng câu chuyện chưa dừng lại ở đó. Khi họ đưa nghi phạm thật vào, tôi gần như ngã khỏi ghế. Người phụ nữ đó không chỉ giống tôi – cô ta chính là chị em song sinh của tôi, người mà tôi chưa từng biết đến. Mẹ tôi, hóa ra, đã giấu tôi một bí mật cả đời: tôi có một người chị bị tách khỏi gia đình từ nhỏ, lớn lên trong một thế giới hoàn toàn khác.
Và chiếc vòng cổ? Hóa ra đó không phải món quà độc nhất. Mẹ đã làm hai chiếc, một cho tôi, một cho chị. Đêm đó, tôi không chỉ mất cần câu, mà còn tìm được một mảnh ghép bị lãng quên của chính cuộc đời mình.