×

Tôi ngồi bệt xuống sàn, nước mắt chực trào, hóa ra tôi không phải là người duy nhất anh yêu

Mùi giấy cũ và gỗ mộc thoang thoảng trong tiệm sách nhỏ nằm khuất sâu trong con hẻm. Tôi, Minh Thư, đứng trước kệ sách nhiếp ảnh, lật từng trang của một cuốn sách ảnh đen trắng, lòng thầm tiếc vì không tìm thấy cuốn The Decisive Moment của Henri Cartier-Bresson mà tôi đã săn lùng bao lâu. Đúng lúc ấy, một giọng nói trầm ấm vang lên sau lưng:
“Cuốn đó hiếm lắm, nhưng tôi biết một chỗ có thể còn.”

Tôi quay lại, bắt gặp đôi mắt nâu sâu thẳm của Phong – chàng trai với nụ cười dịu dàng như nắng sớm. Anh dẫn tôi đến góc khuất của tiệm sách, nơi một cuốn The Decisive Moment cũ kỹ nằm lặng lẽ trên kệ cao. Đó là khoảnh khắc bắt đầu câu chuyện của chúng tôi.

Phong là một nhiếp ảnh gia tự do, yêu những khung hình đơn sơ nhưng đầy cảm xúc. Anh hay kể về những chuyến đi, về ánh hoàng hôn trên biển hay những con ngõ nhỏ ở Hà Nội. Tôi, một cô gái làm việc văn phòng bình thường, bị cuốn vào thế giới của anh. Mỗi cuối tuần, chúng tôi lang thang khắp thành phố, anh chụp ảnh, tôi làm mẫu, và tình yêu của chúng tôi lớn dần qua những khoảnh khắc ấy. Tôi từng nghĩ mình là cô gái may mắn nhất thế gian khi có anh bên cạnh.

Một ngày nọ, Phong bận một buổi chụp ảnh cho khách, để tôi ở lại căn hộ nhỏ của anh. Trong lúc dọn dẹp, tôi vô tình kéo mạnh ngăn kéo bàn làm việc, làm một hộp gỗ nhỏ rơi ra. Hộp được chạm khắc tinh xảo, cũ kỹ, như chứa đựng một bí mật. Tò mò, tôi mở nắp. Bên trong là những bức ảnh Polaroid đã ngả vàng, và nhân vật chính trong đó là một cô gái trẻ với nụ cười rạng rỡ. Khuôn mặt cô ấy… giống tôi đến kỳ lạ. Cùng mái tóc dài ngang vai, cùng ánh mắt lấp lánh, chỉ khác là phong cách quần áo thuộc về một thời xa xưa, có lẽ từ hơn mười năm trước.

Tim tôi đập thình thịch. Tôi lật từng bức ảnh, hy vọng tìm một lời giải thích. Ở mặt sau một tấm ảnh, có dòng chữ nguệch ngoạc bằng mực đen: “Mãi mãi, Linh”. Linh? Cô ấy là ai? Và tại sao Phong lại giấu những bức ảnh này? Cảm giác như có một bàn tay vô hình bóp nghẹt lồng ngực tôi. Tôi lục lọi thêm, tìm thấy một cuốn sổ nhỏ trong hộp. Những dòng chữ của Phong, viết từ nhiều năm trước, kể về Linh – cô gái anh yêu sâu đậm, người đã rời xa anh sau một tai nạn. “Cô ấy là ánh sáng của tôi, và tôi sẽ không bao giờ yêu ai như thế nữa,” anh viết.

Tôi ngồi bệt xuống sàn, nước mắt chực trào. Hóa ra tôi không phải là người duy nhất anh yêu. Tệ hơn, tôi chỉ là một bóng hình thay thế, một kẻ được chọn vì giống Linh. Mỗi nụ cười, mỗi cái ôm của Phong dành cho tôi, có phải đều là dành cho cô ấy?

Khi Phong trở về, tôi không kìm được mà chất vấn anh. “Linh là ai? Em chỉ là người thay thế cô ấy, đúng không?” Tôi ném hộp gỗ xuống bàn, giọng run rẩy. Phong nhìn tôi, ánh mắt anh thoáng hoảng loạn, rồi chuyển sang đau đớn. Anh im lặng một lúc lâu, rồi chậm rãi ngồi xuống, cầm lấy một bức ảnh.

“Thư, em không phải người thay thế,” anh nói, giọng trầm khàn. “Linh… là chị gái anh.”

Tôi sững sờ, như thể cả thế giới vừa đảo lộn. Phong kể rằng Linh là chị gái anh, người đã truyền cảm hứng cho anh theo đuổi nhiếp ảnh. Cô ấy qua đời trong một tai nạn xe hơi khi anh còn trẻ, để lại anh với nỗi đau không thể nguôi ngoai. Những bức ảnh, cuốn sổ, tất cả là cách anh lưu giữ ký ức về chị. “Khi gặp em, anh đã bị thu hút vì em có nụ cười giống chị ấy. Nhưng Thư, anh yêu em vì em là chính em, không phải vì em giống Linh.”

Tôi lặng người, vừa xấu hổ vì đã hiểu lầm, vừa nhẹ nhõm vì sự thật. Nhưng sâu thẳm trong lòng, một câu hỏi vẫn ám ảnh: Liệu tình yêu của Phong có thực sự dành cho tôi, hay chỉ là một cách để anh lấp đầy khoảng trống mà Linh để lại?

Related Posts

Người vợ lặng lẽ chăm chồng thực vật suốt 6 năm trời, đến ngày anh tỉnh lại thì đùng đùng đi dẫn về nhà 1 cô gái xi;/nh đ//ẹp

Suốt 6 năm, Hạnh sống lặng lẽ như cái bóng. Ngày chồng cô – anh Quang – bị tai nạn và rơi vào trạng thái thực vật,…

“Mẹ tôi đã biết chú sống đơn giản và không bao giờ mong muốn vật chất. Nhưng bà ấy muốn chú có một sự lựa chọn khác”

Chú Ba sống một mình trong căn phòng trọ nhỏ bé ngay gần bến xe. Căn phòng chỉ vỏn vẹn chục mét vuông, với vách tôn ọp…

Chú xe ôm ngh:è:o nhận được món quà cuối đời từ bà Lan

Chú Ba sống một mình trong căn phòng trọ nhỏ bé ngay gần bến xe. Căn phòng chỉ vỏn vẹn chục mét vuông, với vách tôn ọp…

Chị gái c;/ắn răng nhường chồng giàu cho em gái út vì bị ‘bố mẹ ép’, 3 năm sau em gái sinh đôi quý tử tưởng phúc phần nhà giàu

Ngày đó, tôi – Hà – đã 28 tuổi, là nhân viên truyền thông trong một công ty lớn ở thành phố. Người yêu tôi – anh…

Chị dâu thất nghiệp nhưng vẫn đi làm bộ lông mày 12 triệu, con đ/ói khát chẳng có hộp sữa nào

Anh trai tôi cũng bất lực với cô vợ sống chẳng biết suy nghĩ. Từ trước đến giờ gia đình tôi luôn sống theo chủ trương tôn…

Đêm nào cũng thấy chồng đúng 3 giờ là bật dậy rón rén ra ngoài nghe điện thoại, tôi sinh nghi và phát hiện ra chuyện động trời…

Đã gần hai tháng nay, tôi bắt đầu mất ngủ. Không phải vì công việc hay con cái, mà vì chồng tôi – Hưng – người đàn…