Ánh nắng buổi sáng rực rỡ chiếu qua những ô kính nhà thờ, nơi Linh đứng trong chiếc váy cưới trắng tinh khôi. Nụ cười rạng rỡ của cô dâu như làm sáng bừng cả không gian. Tiếng violin réo rắt hòa cùng tiếng cười nói của khách mời, tất cả đều đang chờ đợi khoảnh khắc Linh và Phong trao nhau lời thề nguyện. Hôm nay là ngày trọng đại nhất trong cuộc đời cô, ngày cô tin rằng mọi giấc mơ sẽ thành hiện thực.
Nhưng rồi, giữa dòng người chúc phúc, một bóng dáng lạ lẫm xuất hiện ở lối vào. Một người đàn ông mặc vest đen, khuôn mặt nghiêm nghị, đẩy một vòng hoa lớn vào sảnh tiệc. Vòng hoa ấy không rực rỡ như những bó hoa hồng hay cẩm chướng trang trí xung quanh. Nó được kết từ những bông cúc trắng lạnh lẽo, điểm xuyết bằng những dải ruy băng đen tuyền – một vòng hoa tang lễ. Không gian bỗng chững lại, tiếng nhạc như nhỏ dần, và mọi ánh mắt đổ dồn về phía vòng hoa kỳ lạ.
Linh đứng sững, nụ cười trên môi tắt ngấm. Phong, chú rể, nắm chặt tay cô, ánh mắt hoang mang. “Ai gửi vòng hoa này?” anh hỏi, giọng run run. Người đàn ông vest đen bước tới, đưa ra một tấm thiệp nhỏ. Linh run rẩy mở thiệp, và từng dòng chữ trên đó như cứa vào tim cô:
“Chúc mừng ngày cưới, Linh. Nhưng em có nhớ lời hứa với chị không? Chị đã chờ em quá lâu.”
Ký tên: Hương.
Hương – cái tên như một nhát dao găm vào ký ức Linh. Chị Hương, người chị gái mà cô yêu thương nhất, người đã hy sinh tất cả để nuôi cô khôn lớn sau khi bố mẹ qua đời. Hương từng nói với Linh rằng chị chỉ mong một ngày được thấy em gái hạnh phúc, được nắm tay cô trong ngày cưới. Nhưng ba năm trước, một tai nạn giao thông đã cướp đi Hương mãi mãi, chỉ vài tháng trước khi Linh gặp Phong.
Linh chưa bao giờ kể với Phong về lời hứa cuối cùng của mình với chị. Trong những ngày tháng đau khổ sau cái chết của Hương, Linh đã đứng trước bàn thờ chị, thề rằng sẽ không kết hôn, sẽ dành cả đời để sống cho ước mơ của Hương – mở một mái ấm cho trẻ mồ côi. Nhưng rồi tình yêu với Phong đã khiến cô quên đi lời thề ấy. Cô chọn hạnh phúc của riêng mình, gác lại ký ức về chị.
Vòng hoa tang lễ đứng lặng lẽ giữa sảnh tiệc, như một lời nhắc nhở đầy ám ảnh. Linh ôm mặt, nước mắt trào ra, chiếc váy cưới bỗng trở nên nặng nề như mang theo tội lỗi. Khách mời xôn xao, nhưng không ai hiểu chuyện gì đang xảy ra. Phong siết chặt tay cô, hỏi trong hoảng loạn: “Linh, em sao vậy? Ai là Hương?”
Cô không trả lời. Cô chỉ nhìn vòng hoa, và trong khoảnh khắc ấy, cô như thấy Hương đứng đó, ánh mắt buồn bã nhưng không oán trách. Linh buông tay Phong, bước tới vòng hoa, ngón tay run run chạm vào những bông cúc trắng. “Chị ơi, em xin lỗi…” cô thì thầm, giọng nghẹn ngào.
Đám cưới không tiếp tục. Linh rời khỏi nhà thờ trong ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người, chiếc váy cưới lấm lem nước mắt. Vòng hoa tang lễ được đặt trước cổng nhà thờ, như một dấu chấm cho hạnh phúc mà cô từng mơ ước. Cô biết mình phải quay về với lời hứa, với Hương, với chính lương tâm mình.
Nhưng bí mật lớn nhất vẫn chưa được hé lộ. Người đàn ông vest đen, người mang vòng hoa tới, không phải người xa lạ. Ông là luật sư của Hương, người giữ bản di chúc mà Linh chưa từng biết. Trong di chúc, Hương đã để lại toàn bộ tài sản cho Linh, với một điều kiện: cô phải thực hiện ước mơ của chị. Vòng hoa không chỉ là lời nhắc nhở, mà là thông điệp cuối cùng của Hương – một thông điệp đầy yêu thương nhưng cũng đầy day dứt, buộc Linh phải đối diện với lựa chọn của mình.
Linh đứng lặng trước ngôi nhà cũ của chị, nơi cô từng lớn lên. Trong tay cô là bản di chúc, và trong lòng cô là một câu hỏi không lời: hạnh phúc của cô, hay lời hứa với Hương, điều nào sẽ chiến thắng?