×
×

“Chồng chị, Tuấn, từng là người yêu của tôi, 10 năm trước, anh ta b:ỏ tôi để đến với chị”

Tôi là bác sĩ tâm lý, công việc của tôi là lắng nghe những tâm sự sâu kín nhất của con người, từ những nỗi sợ hãi mơ hồ đến những bí mật không thể thốt ra. Sau một tuần đi công tác ở Đà Nẵng để tham dự hội thảo về rối loạn lo âu, tôi trở về nhà vào một tối muộn. Ngôi nhà nhỏ ở ngoại ô Hà Nội vẫn yên tĩnh như mọi khi, ánh đèn vàng hắt ra từ cửa sổ phòng ngủ. Tôi mỉm cười, nghĩ đến việc sẽ ôm chồng mình, Tuấn, sau những ngày xa cách. Nhưng khi đẩy cửa bước vào, cảnh tượng trước mắt khiến tôi chết lặng.

Trên chiếc giường thân thuộc của chúng tôi, một người phụ nữ đang quấn chặt lấy Tuấn, tiếng cười khẽ xen lẫn những lời thì thầm. Tôi nhận ra cô ta ngay lập tức – Linh, bệnh nhân của tôi. Linh, người đã đến phòng tư vấn của tôi suốt ba tháng qua, kể về những cơn ác mộng lặp đi lặp lại và nỗi sợ bị bỏ rơi. Cô ta ngẩng đầu lên, nhìn tôi với đôi mắt không chút ngượng ngùng, thậm chí còn nở một nụ cười nhạt.

“Chị về sớm thế?” Linh nói, giọng tỉnh bơ, như thể tôi mới là kẻ xâm nhập.

Tuấn hoảng loạn, vội vàng kéo chăn che người. “Anh… anh có thể giải thích!” anh ta lắp bắp.

Tôi không nói gì, chỉ lặng lẽ quay lưng rời khỏi phòng. Trong đầu tôi, mọi thứ như một cuốn phim quay chậm. Linh, với những câu chuyện mơ hồ về “người đàn ông hoàn hảo” mà cô ta nhắc đến trong các buổi trị liệu, những chi tiết tôi từng nghĩ chỉ là ảo tưởng. Giờ đây, chúng hiện lên rõ ràng hơn bao giờ hết.

Tôi ngồi trong phòng khách, tay run run cầm cốc nước lạnh. Tuấn chạy xuống, cố gắng thanh minh, nhưng tôi không nghe nổi. Tất cả những gì tôi nghĩ đến là Linh. Tại sao cô ta lại làm thế này? Là một hành động trả thù? Hay chỉ là sự ngẫu nhiên tàn nhẫn của số phận?

Sáng hôm sau, tôi quyết định đối mặt với Linh. Tôi gọi cô ta đến phòng tư vấn, như một buổi trị liệu bình thường. Linh đến, vẫn với vẻ mặt bình thản, nhưng đôi mắt cô ta ánh lên sự thách thức. Tôi giữ giọng nói bình tĩnh, hỏi: “Tại sao, Linh? Tại sao lại là chồng tôi?”

Cô ta cười, nụ cười lạnh lẽo. “Chị nghĩ chị hiểu tôi, đúng không? Chị ngồi đó, ghi chép, phân tích, nhưng chị chẳng biết gì về tôi cả. Chị có biết cảm giác bị cướp đi tất cả là thế nào không?”

Tôi nhíu mày, cố gắng lục lọi trong ký ức. Linh chưa từng kể gì về việc bị phản bội hay mất mát lớn. Cô ta tiếp tục: “Chồng chị, Tuấn, từng là người yêu của tôi. Mười năm trước, anh ta bỏ tôi để đến với chị. Chị nghĩ tôi đến gặp chị vì những cơn ác mộng? Không, tôi đến để lấy lại những gì thuộc về tôi.”

Tôi sững sờ. Tuấn chưa từng nhắc đến Linh, chưa từng nói về một mối quan hệ nào trước khi chúng tôi gặp nhau. Linh đứng dậy, để lại một tập tài liệu trên bàn. “Chị nên đọc cái này,” cô ta nói trước khi rời đi.

Tập tài liệu là một loạt thư từ, ảnh chụp và tin nhắn cũ giữa Linh và Tuấn. Tất cả đều có thật, từ những ngày họ còn yêu nhau đến khi Tuấn đột ngột cắt liên lạc. Tôi cảm thấy đất dưới chân mình sụp đổ. Nhưng đó chưa phải là cú twist lớn nhất.

Đêm đó, tôi kiểm tra máy tính của Tuấn, hy vọng tìm thêm manh mối. Trong một thư mục ẩn, tôi phát hiện ra những đoạn ghi âm. Đó là giọng của Linh, nhưng không phải từ các buổi trị liệu. Cô ta đang nói chuyện với một người đàn ông khác, không phải Tuấn. Người đàn ông đó dặn Linh: “Hãy làm cho cô ta đau khổ, như cách cô ta đã làm với tôi.”

Tôi nhận ra giọng nói đó. Đó là giọng của Minh, người bạn thân nhất của tôi, người đã luôn ở bên tôi suốt những năm tháng khó khăn. Minh, người từng tỏ tình với tôi trước khi tôi kết hôn với Tuấn, nhưng tôi đã từ chối. Hóa ra, Linh không hành động một mình. Cô ta là con tốt trong kế hoạch của Minh, một âm mưu được dàn dựng để phá hủy cuộc sống của tôi.

Tôi ngồi đó, trong bóng tối, cảm giác như cả thế giới đã phản bội mình. Nhưng rồi, một ý nghĩ lóe lên. Nếu họ muốn chơi trò này, tôi sẽ chơi lại. Tôi là bác sĩ tâm lý, tôi hiểu cách con người suy nghĩ, cách họ che giấu và cách họ tự hủy hoại chính mình. Trò chơi chỉ mới bắt đầu.

Related Posts

Nhưng bà Lan đã không kiềm chế được, nước mắt lưng tròng: Tôi nuôi con bao năm, không phải để người ta xem thường như thế này!

Trong một ngôi nhà nhỏ ở ngoại ô Hà Nội, không khí hôm ấy rộn ràng hơn bao giờ hết. Hương, cô gái 26 tuổi với nụ…

Lấy chồng lớn hơn cô 25 tu-ổi, cưới về toàn được chồng gọi “con g;/ái” ng-ọt xớ-t

Lấy chồng lớn hơn mình 25 tuổi, ai cũng bảo cô dại. Nhưng cô thì nghĩ khác. Anh là người đàn ông từng trải, điềm đạm, luôn…

Chị Hà, người giúp việc đã gắn bó với chúng tôi suốt ba năm, đột ngột bỏ đi sáng nay, chỉ có mảnh giấy nhỏ đặt trên bàn bếp, nét chữ run rẩy: “Tôi không thể để mắt mình chứng kiến những t-ội á-c nhiều hơn nữa.”

Mưa lất phất rơi ngoài hiên, tiếng tí tách hòa lẫn với hơi thở nặng nề của tôi. Căn biệt thự rộng lớn, nơi gia đình tôi…

“Con rể như thế, đời này mình còn mong gì hơn!” ông Tâm thường khoe với hàng xóm, nụ cười rạng rỡ

Ông Tâm ngồi trầm ngâm bên tách trà nguội, ánh mắt lấp lánh niềm tự hào mỗi khi nhắc đến Hùng, cậu con rể du học Mỹ….

Vợ soạn vali cho chồng đi công tác b-ất ngờ phát hiện chiếc quần re;/n đ-ỏ

Vợ soạn vali cho chồng đi công tác, như mọi lần, gấp từng chiếc áo sơ mi phẳng phiu, xếp từng đôi vớ ngay ngắn. Nhưng khi…

T-h-ự/c h///ư chuyện tất cả người dân Việt sẽ được k[h[á[m b;ệ;nh miễn phí hàng năm sau vài tháng nữa

Từ năm 2026, mỗi người dân được khám sức khỏe định kỳ hoặc khám sàng lọc theo yêu cầu chuyên môn miễn phí ít nhất mỗi năm…