Hương bước vào căn phòng nhỏ phía sau nhà Tuấn, nơi gia đình anh đặt bàn thờ tổ tiên. Mùi nhang thoảng nhẹ trong không khí, ánh sáng từ ngọn đèn dầu leo lét chiếu lên những tấm ảnh cũ kỹ. Đây là lần đầu tiên cô đến thăm nhà người yêu sau hơn một năm hẹn hò. Tuấn bảo cô cứ tự nhiên, còn anh thì bận rộn giúp mẹ chuẩn bị cơm cúng. Hương mỉm cười, cảm giác ấm áp khi nghĩ đến tương lai hai người.
Cô lặng lẽ quan sát từng bức ảnh trên bàn thờ. Những gương mặt xa lạ, nghiêm nghị, như đang nhìn lại cô. Đột nhiên, ánh mắt Hương dừng lại ở một bức ảnh nhỏ, hơi mờ, đặt ở góc khuất. Đó là ảnh một cô gái trẻ, đôi mắt buồn, nụ cười nhạt. Có gì đó quen thuộc khiến tim Hương khựng lại. Cô nghiêng người, cầm bức ảnh lên xem kỹ hơn. Đúng rồi, cô gái này… giống hệt cô. Không chỉ gương mặt, mà cả chiếc áo dài trắng cô ấy mặc trong ảnh, Hương cũng có một chiếc y hệt, từng được Tuấn khen là “em mặc đẹp nhất”.
Hương run rẩy đặt bức ảnh xuống, đầu óc quay cuồng. Cô tự nhủ chắc chỉ là trùng hợp, nhưng cảm giác bất an không ngừng dâng lên. Tiếng bước chân vang lên sau lưng, Tuấn bước vào, thấy cô đứng trước bàn thờ, anh khựng lại, ánh mắt thoáng hoảng loạn.
“Em… thấy gì à?” Tuấn hỏi, giọng hơi lạc.
Hương quay lại, cố giữ bình tĩnh: “Cô gái trong ảnh này là ai?”
Tuấn im lặng một lúc, rồi thở dài: “Đó là Linh, chị họ anh. Chị ấy mất cách đây ba năm vì tai nạn. Em đừng nghĩ nhiều, chắc chỉ là giống nhau thôi.”
Hương gật đầu, nhưng trong lòng vẫn không yên. Đêm đó, cô nằm trằn trọc, hình ảnh cô gái tên Linh cứ ám ảnh. Sáng hôm sau, khi Tuấn ra ngoài, Hương lén hỏi mẹ anh về Linh. Bà cụ ngập ngừng, rồi kể: “Linh không phải chị họ Tuấn. Nó là người yêu cũ của thằng Tuấn. Hai đứa yêu nhau sâu đậm, nhưng Linh mất đột ngột. Từ đó, Tuấn không còn là chính nó nữa. Bà thấy con giống Linh, nên cũng hơi bất ngờ khi thằng Tuấn dẫn con về.”
Lời bà như nhát dao đâm vào tim Hương. Cô chợt nhớ những lần Tuấn vô tình gọi cô là “Linh” trong giấc mơ, những món quà anh tặng đều là thứ Linh từng thích. Hóa ra, cô chỉ là cái bóng của người đã khuất trong mắt anh. Đau đớn, Hương quyết định rời đi mà không nói lời nào.
Một tuần sau, khi Hương đang cố gắng sắp xếp lại cuộc sống, cô nhận được một cuộc gọi từ Tuấn. Anh nghẹn ngào: “Anh xin lỗi. Anh không phủ nhận anh từng thấy Linh trong em, nhưng anh đã yêu em, thật sự yêu em, không phải vì em giống cô ấy. Anh chỉ không biết cách đối diện với quá khứ.” Hương lặng người, nước mắt rơi. Cô muốn tin, nhưng vết thương trong lòng vẫn còn đó.
Cuối cùng, cô trả lời: “Anh cần thời gian để quên Linh. Còn em, em cần thời gian để tin rằng mình không phải người thay thế.” Hương cúp máy, nhìn ra cửa sổ. Trời đổ mưa, từng giọt lăn dài trên kính, giống như những câu hỏi không lời trong lòng cô: liệu Tuấn có thực sự yêu cô, hay chỉ là một nỗ lực níu giữ hình bóng cũ?