Bụi tre đầu làng Đông Xá đã tồn tại từ lâu đến mức không ai còn nhớ nổi nó có từ khi nào. Mỗi mùa gió bấc về, thân tre rì rào như có người thì thầm trò chuyện. Trẻ con trong làng không đứa nào dám bén mảng đến gần sau khi mặt trời lặn. Người già chỉ lắc đầu bảo: “Đừng hỏi. Biết ít sống lâu.”
Một đêm mưa giông cách đây mấy chục năm, một người đàn ông xa l/ạ chạy vào làng, người ướt sũng, mặt mày thất thần. Ông ta cứ đi vòng quanh bụi tre, miệng lẩm bẩm những lời không ai hiểu. Sáng hôm sau, người ta chỉ thấy lại cái nón rách và v//ế/t m//á/u lo/a//ng dưới đất. Từ đó, câu chuyện về “h//ồ//n tre” lan truyền trong dân gian.
Chuyện sẽ chỉ dừng lại ở đó nếu không có ngày con trai cụ Tự – người giữ đình làng – m/ất tích. Hắn là tay lêu lổng, chuyên bắt chim phá tổ ngay gần bụi tre. Tối hôm ấy, hắn ra khỏi nhà lúc chạng vạng, nói đi tìm con diều bị gió cuốn. Cả đêm không về. Sáng hôm sau, dân làng chỉ thấy chiếc dép lê mắc trên cành tre, dưới đất có dấu chân kéo dài rồi biến mất giữa những rễ tre ngoằn ngoèo như móng vuốt.
Cụ Tự đi//ê/n d//ạ/i từ đó. Cụ dựng một b//à/n th//ờ nhỏ ngay đầu bụi tre, ngày ngày hương khói, miệng lẩm nhẩm cầu xin điều gì không ai rõ. Lạ thay, từ hôm đó, bụi tre không còn rì rào như xưa – chỉ im lặng đến r/ợ/n người. Nhưng vào đêm rằm, người ta vẫn nghe tiếng gõ nhẹ như ai đó dùng gậy tre gõ nhịp vào rễ cây – đều đặn, dai dẳng, và ám ảnh.
Năm nay, làng có chủ trương mở đường bê tông, định chặt luôn bụi tre ấy. Mấy người thợ xẻ máy chưa đầy nửa buổi đã phải bỏ chạy, mặt t//ái m/ét: “Không biết là gì, mà cứ hễ chạm cưa vào là máy tắt ngóm…
Cuối cùng, chính quyền đành cho lùi lại dự án. Bụi tre vẫn đứng đó, xù xì, thầm lặng nhưng đầy bí ẩn như một lời cảnh báo âm thầm của quá khứ.