Tôi chẳng ưa gì cái thằng rể người Dao ấy từ lần đầu gặp mặt. Gặp lần đầu ở nhà tôi, nó không nói quá ba câu, gọi bố mẹ vợ mà không thèm ngẩng đầu. Người thì quê mùa, học hành ít, vậy mà con gái tôi – một đứa học thạc sĩ từ thành phố – lại đòi cưới bằng được.
Tôi phản đối. Nó thì chỉ cười nhếch mép, bảo:
“Con không cần nhà chồng giàu, chỉ cần người hiểu và thương con.”
Tôi đau lòng. Con bé vốn sống tình cảm, nhưng quá nhẹ dạ.
Sáu tuần sau, nó thông báo có thai. Lúc đó thì mọi lời khuyên can đều trở thành vô nghĩa. Cưới gấp. Nhưng nó lại bảo phải làm lễ cưới theo nghi thức trên bản, theo lời nhà chồng dặn. Mà lễ cưới này… là kéo cả nhà gái lên tận đỉnh đồi làm lễ vu quy.
Tôi gằn giọng:
“Mày cưới hay hành hạ bố mẹ mày?”
Con gái tôi chỉ cười, mắt ngân ngấn nước:
“Chồng con bảo… ai không đi thì coi như không chấp nhận cuộc hôn nhân này.”
Câu nói đó khiến tôi nghẹn lại. Vậy là cả nhà, từ ông bà già đến mấy đứa cháu nhỏ, rồng rắn theo đoàn xe khách vượt 200 cây số, rồi cuốc bộ lên đồi làm đám cưới. Ai cũng mệt phờ người, lưng ướt đẫm mồ hôi, chân thì trượt bùn vì cơn mưa đêm hôm trước.
Nhưng khi vừa đến đầu làng, tôi sững người, chết lặng.
Trước cổng nhà trai là một dàn rạp dựng vội, lộn xộn, tạm bợ. Bàn ghế xiêu vẹo, bánh cưới để chỏng chơ bên thùng nước mưa. Quan viên nhà trai thì lè phè nhậu nhẹt từ trưa, không ai ra tiếp đón nhà gái. Con gái tôi thì… đứng nép bên cửa, mắt đỏ hoe, áo cưới còn chưa mặc, tóc rối tung.
Tôi gắt lên:
“Chuyện gì thế này?”
Nó òa khóc, chưa kịp trả lời thì mẹ chồng nó từ trong nhà đi ra, lạnh lùng nói:
“Cưới gấp, làm được vậy là tốt rồi. Nhà tôi nghèo, không giống các ông các bà trên phố đâu mà bày vẽ.”
Tôi đứng sững. Chồng tôi thì mặt đỏ bừng. Nhưng chưa kịp phản ứng thì có tiếng người phụ nữ la lên từ phía sau:
“Sao cái My nó chưa chịu đi? Lúc tôi làm vợ thằng này, cũng phải đợi tới trưa mới được dắt ra làm lễ!”
Cả nhà tôi quay phắt lại. Một người phụ nữ khoảng ba mươi, bế con nhỏ, mặt mũi bầm tím. Tôi gặng hỏi thì mới vỡ lẽ:
Thằng rể tôi… từng có vợ! Không chỉ một mà hai đời vợ trước. Cả hai người phụ nữ ấy đều từng bị nhà chồng bạo hành, ép cưới kiểu “cưỡng hôn” rồi nhốt lại trên bản. Một người đã bỏ trốn, người còn lại chính là chị đang bế con kia – vẫn bị coi là vợ hợp pháp vì chưa ly hôn!
Tôi quay sang con gái mình, quát lên:
“Mày biết không?”
Nó lặng im, nước mắt chảy dài. Một lúc sau, nghẹn ngào:
“Con biết… Nhưng anh ấy nói đó là hiểu lầm, là do người ta bỏ đi.”
Lúc này, thằng rể mới bước ra từ trong nhà, mặt lạnh tanh, miệng phì phèo điếu thuốc. Nó nhìn tôi như thể chuyện vừa vỡ lở không hề liên quan đến mình, rồi thản nhiên nói:
“Lỡ rồi. Giờ làm ầm lên, cái bụng nó có rồi, nhà ông định hủy cưới à?”
Tôi đứng chết trân. Cả đời tôi chưa bao giờ thấy ai trơ tráo đến thế. Một người đàn ông từng có hai đời vợ, giấu nhẹm mọi thứ, giờ còn dám quay sang đổ lỗi cho nhà gái?
Tôi gào lên:
“Mày tưởng con tao là cái gì mà đòi cưới cho có lệ? Cái bụng nó là con mày thì càng không thể để nó rơi vào tay thứ khốn nạn như mày!”
Cả nhà tôi lập tức dắt con gái quay xuống núi. Đám cưới tan vỡ.
Hai tuần sau, con tôi nộp đơn kiện vì bị lừa dối hôn nhân và xin đơn phương nuôi con. Câu chuyện bùng lên trên mạng, kéo theo hàng loạt cô gái từng bị thằng đó tán tỉnh rồi bỏ rơi vào nhóm “Tố Cáo Kẻ Lừa Tình”.
Cú twist cuối:
Mấy tháng sau, tôi bất ngờ nhận được một tin nhắn ẩn danh gửi đến email:
“Đừng tưởng con gái bà mang thai với nó. Tôi cũng ngủ với cô ta đúng thời điểm đó. Nếu không tin, thử ADN đi.”