Năm tôi 10 tuổi, em gái song sinh của tôi, Linh, bị một bà lão dẫn đi. Đó là một buổi chiều hè oi ả, khi hai chị em đang chơi đùa ở công viên gần nhà. Bà lão xuất hiện như từ hư không, với mái tóc bạc trắng và đôi mắt sâu thẳm như nhìn thấu tâm can. Bà mỉm cười, vẫy tay gọi Linh. Tôi chỉ kịp thấy em nắm tay bà lão, rồi cả hai biến mất sau hàng cây. Tôi chạy về báo bố mẹ, nhưng khi quay lại, không còn dấu vết gì. Linh mất tích từ đó, và 18 năm trôi qua, không một manh mối.
Bố mẹ tôi không bao giờ từ bỏ. Họ báo cảnh sát, dán tờ rơi khắp nơi, lùng sục từng con hẻm, từng khu chợ. Mẹ tôi, người từng là một phụ nữ mạnh mẽ, dần trở nên tiều tụy. Bà nắm lấy bất kỳ tia hy vọng nào, dù là nhỏ nhất. Mười tám năm, họ không ngừng tìm kiếm, nhưng Linh như bốc hơi khỏi thế gian.
Gần đây, mẹ tôi bị cuốn vào cơn sốt livestream bói toán và phong thủy trên mạng. Những buổi tối, bà ngồi trước màn hình điện thoại, mắt dán chặt vào các phòng chat, tranh giành cơ hội được kết nối với các “thầy”. Bà tin rằng một ai đó, một người có “con mắt tâm linh”, sẽ cho bà câu trả lời. Tôi và bố chỉ lặng lẽ nhìn nhau, không nỡ cản. Chúng tôi hiểu nỗi đau của bà.
Nửa tháng trước, mẹ cuối cùng cũng kết nối được với một streamer nổi tiếng, tự xưng là “Thầy Thiên Minh”. Người này có hàng chục nghìn người theo dõi, với những lời tiên đoán được tung hô là “chuẩn không cần chỉnh”. Mẹ tôi, run rẩy, nắm chặt tay bố, hỏi câu hỏi mà bà đã giữ trong lòng suốt 18 năm:
“Con gái thứ hai của tôi… còn sống không?”
Thầy Thiên Minh, một người đàn ông trung niên với ánh mắt sắc bén, nhìn qua màn hình. Ánh mắt ông dừng lại trên tôi, đang đứng sau lưng mẹ. Tôi thấy ông khựng lại, như thể vừa nhận ra điều gì đó. Rồi ông gật đầu, giọng trầm nhưng chắc chắn:
“Còn sống! Nhưng con gái lớn của bà… đã chết rồi!”
Không khí trong phòng như đông đặc. Mặt mẹ tôi trắng bệch, bố tôi nắm chặt tay bà đến mức khớp tay nổi gân. Tôi cảm nhận được ánh mắt của họ, hoảng loạn và nghi ngờ, đang hướng về phía tôi. Tim tôi đập thình thịch, nhưng tôi cố giữ bình tĩnh. Với một nụ cười gượng gạo, tôi nhanh tay tắt cuộc gọi.
“Giờ mấy cái streamer để nổi tiếng đúng là cái gì cũng dám nói thật đấy!” – tôi nói, cố làm giọng mình nhẹ nhàng. Nhưng trong đầu tôi, một cơn bão đang nổi lên.
Mười phút sau, chuông cửa vang lên. Tôi mở cửa, và trước mặt là hai viên cảnh sát. Một người trong số họ, một phụ nữ trung niên với ánh mắt nghiêm nghị, lên tiếng:
“Cô Lan, chúng tôi cần nói chuyện. Về vụ mất tích của em gái cô… và về chính cô.”
Đêm đó, tôi không ngủ được. Lời của Thầy Thiên Minh cứ vang vọng trong đầu: “Con gái lớn của bà đã chết rồi!” Tại sao ông ta lại nhìn tôi? Tại sao cảnh sát lại đến ngay sau đó? Và tại sao, trong sâu thẳm, tôi cảm thấy một nỗi sợ hãi không tên, như thể có điều gì đó trong chính tôi đang bị phơi bày?
Hôm sau, cảnh sát yêu cầu cả gia đình đến đồn để cung cấp thêm thông tin. Họ nói rằng có một manh mối mới, một nhân chứng đã nhìn thấy một cô gái giống Linh xuất hiện ở một thị trấn nhỏ cách đây vài tháng. Nhưng điều khiến tôi lạnh gáy là câu hỏi cuối cùng của viên cảnh sát nữ:
“Cô Lan, cô có nhớ rõ ngày em gái cô mất tích không? Cô có chắc mình đã kể hết những gì xảy ra?”
Tôi gật đầu, nhưng trong lòng biết rằng có điều gì đó không đúng. Ký ức của tôi về ngày hôm đó, về bà lão, về Linh… nó rõ ràng, nhưng đồng thời lại mơ hồ, như một bức tranh bị xóa đi một góc.
Một tuần sau, cảnh sát tìm thấy Linh. Cô ấy đang sống ở một ngôi làng hẻo lánh, được một gia đình nhận nuôi từ 18 năm trước. Linh không nhớ gì về gia đình thật của mình, nhưng DNA đã xác nhận. Khi Linh trở về, cả bố mẹ tôi khóc như chưa từng được khóc. Nhưng tôi… tôi không thể khóc. Tôi nhìn Linh, nhìn gương mặt giống hệt mình, và cảm thấy một khoảng trống kỳ lạ trong lồng ngực.
Đêm đó, Linh ngồi xuống cạnh tôi. Cô ấy nắm tay tôi, mỉm cười, nhưng ánh mắt lại sắc lạnh. Cô ấy thì thầm:
“Chị… hay là em? Chị có bao giờ tự hỏi mình là ai không?”
Tôi giật mình, muốn rút tay lại, nhưng cô ấy giữ chặt. Rồi cô ấy nói tiếp, giọng nhỏ nhưng lạnh lẽo:
“Bà lão ấy không chỉ mang em đi. Bà ấy mang cả một phần của chị.”
Tôi không hiểu. Hay đúng hơn, tôi không muốn hiểu. Nhưng từ đó, mỗi đêm, tôi bắt đầu mơ thấy bà lão. Bà đứng trong bóng tối, nhìn tôi với đôi mắt sâu thẳm. Và mỗi lần tỉnh dậy, tôi cảm thấy mình đang mất đi một mảnh ký ức, một mảnh của chính mình.
Linh giờ sống cùng gia đình, nhưng tôi không còn chắc cô ấy là Linh. Và tôi… tôi có thực sự là Lan? Hay tôi chỉ là một cái bóng, một thứ gì đó được tạo ra để lấp chỗ trống của một người đã “chết” từ 18 năm trước?