Cả toa tàu im phăng phắc, như thể thời gian ngừng trôi. Nhóm lính trẻ, chắc vừa từ doanh trại ra, đồng loạt quay lại nhìn tôi, mặt ai nấy đều đờ ra như vừa chứng kiến một màn trình diễn siêu thực. Gã thủ lĩnh, người bị tôi ôm chặt cánh tay, trông có vẻ lớn hơn đám còn lại vài tuổi, tóc húi cua gọn gàng, mắt sáng quắc nhưng lúc này lại đang cố giấu một nụ cười. Anh ta nhẹ nhàng gỡ tay tôi ra, giọng trầm nhưng không giấu nổi sự thích thú:
“Cháu ơi, bình tĩnh nào. Nhà nước bận phát triển kinh tế lắm, chưa có kế hoạch phát người yêu đâu. Nhưng mà…” – anh ta ngừng một chút, liếc qua đám đồng đội đang bắt đầu rúc rích cười – “…nếu cháu muốn, bọn chú có thể giúp cháu tìm một ứng viên, miễn phí luôn!”
Cả đám lính phá lên cười, vài người còn vỗ tay như thể vừa nghe một câu đùa đỉnh cao. Tôi, vẫn còn lâng lâng men rượu, bỗng thấy xấu hổ trào lên. Nhưng thay vì chuồn đi, tôi lại buột miệng: “Thật hả chú? Thế chú giới thiệu ai cho cháu đi, chứ cô đơn hoài cháu mệt rồi!”
Lúc này, một anh lính trẻ ngồi gần cửa sổ, mặt mũi sáng sủa, nhảy vào cuộc trò chuyện: “Ê, thủ trưởng, giới thiệu em nè! Em vừa biết nấu cơm, vừa biết hát cải lương, đảm bảo hợp gu!” Cả toa lại rộ lên, lần này còn ồn ào hơn. Tôi đỏ mặt, nhưng không hiểu sao lại thấy vui, như thể cơn say đã kéo tôi vào một thế giới lạ lùng nơi mọi người đều dễ mến đến kỳ lạ.
Gã thủ lĩnh khoát tay ra hiệu cho đám lính im lặng, rồi quay sang tôi, giọng nghiêm túc hơn: “Thôi, đùa chút cho vui. Cháu tên gì? Nhà ở đâu? Tí nữa xuống ga, bọn chú gọi taxi cho, chứ thế này đi lung tung nguy hiểm lắm.”
Tôi ngẩn ra, bỗng thấy ấm lòng. Men rượu vẫn còn, nhưng tôi bắt đầu kể, lộn xộn, về cái tên của mình, về việc lỡ chuyến tàu sớm vì mải nhậu với bạn, và cả cái nỗi buồn chẳng biết từ đâu khiến tôi buột miệng hỏi chuyện “phát người yêu”. Đám lính ngồi quanh, vừa nghe vừa chêm vào vài câu trêu chọc, nhưng ánh mắt họ lại đầy thiện ý.
Tàu bắt đầu giảm tốc, loa thông báo ga đến. Gã thủ lĩnh đứng dậy, vỗ vai tôi: “Rồi, cháu tỉnh táo chút đi. Đời còn dài, người yêu rồi sẽ có, không cần nhà nước phát đâu. Nhưng lần sau, bớt uống rượu lại, không là bọn chú bắt về doanh trại làm lính luôn đấy!”
Cả đám cười lớn, kéo nhau xuống tàu. Tôi đứng lại, nhìn theo bóng họ khuất dần trong đám đông ở sân ga, lòng bỗng nhẹ nhõm lạ kỳ. Chẳng biết có phải do men rượu hay cái tình người thoáng qua, nhưng tôi tự nhủ: có lẽ, mình sẽ thôi chờ ai đó được “phát” đến, mà tự đi tìm một câu chuyện mới cho riêng mình.