×
×

Căn nhà thuê giá rẻ có một căn phòng luôn khoá trái, chủ nhà cấm tuyệt mở ra, cho đến một hôm mưa lớn

Tôi dọn đến căn nhà ấy vào đầu mùa mưa, khi những cơn giông Sài Gòn đổ xuống bất chợt như tâm trạng của một người vừa trải qua thất tình và mất việc.

Chủ nhà là một phụ nữ trung niên, tên bà Diễm. Khi dẫn tôi đi xem phòng, bà chỉ nghiêm giọng dặn một điều:

“Căn phòng cuối hành lang luôn khoá trái. Tuyệt đối không được mở, cũng không được hỏi.”

Tôi không hỏi. Giá thuê rẻ đến mức nực cười, lại ở trung tâm. Tôi chỉ nghĩ, cùng lắm là kho chứa đồ cũ hay một bí mật gia đình mà người ta không muốn nhắc đến.

Tôi sống ở đó được ba tuần thì bắt đầu để ý vài điều kỳ lạ. Đêm đến, có tiếng lách cách như thể ai đó đang cào nhẹ lên cửa phòng bị khoá. Thỉnh thoảng, có mùi hương nhang thoảng qua giữa đêm mưa, nhẹ như tiếng thở dài.

Tôi kể với bà Diễm, bà nhìn tôi chằm chằm:

“Cô ở đây thì giữ phận sự đi. Nghe mà làm theo. Chuyện không liên quan thì đừng đào bới.”

Tôi gật đầu, nhưng đầu óc không chịu buông tha.

Cho đến đêm đó, trời mưa to suốt nhiều giờ. Nước tràn vào cả trong nhà, tôi tất tả dậy tìm khăn lau thì phát hiện… cánh cửa căn phòng cuối hành lang hé mở.

Tim tôi đập dồn dập. Tôi không biết có phải do nước làm giãn nở ổ khoá, hay do ai đó quên khoá. Nhưng tôi biết, mình không nên bước vào.

Và rồi tôi bước vào.

Căn phòng tối om, không có điện. Ánh chớp ngoài cửa sổ loé lên soi rõ từng chi tiết: Một chiếc giường gỗ phủ mền cũ, một chiếc tủ áo đã mục, trên bàn có một bức ảnh cũ trong khung gỗ.

Tôi tiến lại gần. Trong ảnh là một cô gái trẻ mặc áo dài trắng, đứng cạnh bà Diễm – trẻ hơn vài chục tuổi. Cô gái ấy có gương mặt rất quen…

Tôi soi thật kỹ. Đến khi nhận ra điều đó, tôi rùng mình.

Gương mặt trong ảnh giống tôi – không phải hơi giống, mà gần như y hệt.

Tôi giật lùi lại, đá văng một chiếc hộp gỗ dưới chân bàn. Nắp hộp bung ra, lăn xuống sàn. Trong hộp là những mảnh báo cũ, ố vàng. Tôi cúi xuống đọc, bàn tay run lên.

“Thi thể cô gái tên Lê Mai được tìm thấy trong phòng trọ, tử vong do ngạt khí. Nghi ngờ do trầm cảm.”
“Chủ nhà khai báo đã không nghe thấy tiếng động gì lạ.”
“Bạn thân nạn nhân cho biết, Mai từng có tiền sử mộng du và ám ảnh bị theo dõi…”

Lê Mai – là tên tôi. Không phải trùng. Đó là tôi. Gương mặt trong ảnh, cái tên trong tin, tất cả đều là tôi.

Tôi bật dậy, chạy khỏi căn phòng, ướt sũng mưa.

Sáng hôm sau, tôi thu dọn hành lý. Khi tôi kéo vali ra cửa, bà Diễm đứng chắn trước cổng. Gương mặt bà ta không giận dữ, mà trống rỗng một cách kỳ lạ.

“Cô đã mở phòng.”

Tôi nuốt khan. “Bà… bà đang che giấu chuyện gì?”

Bà Diễm không trả lời, chỉ đưa cho tôi một bức ảnh khác, màu in rõ nét hơn: Tôi, ngồi trên ghế gỗ trong căn phòng ấy, mắt nhìn trân trối về phía trước, như vừa bị bắt gặp. Bức ảnh rõ ràng được chụp gần đây.

“Đây là nhà của con gái tôi,” bà nói, “Nó mất cách đây bốn năm. Người ta nói nó trầm cảm. Nhưng tôi biết có ai đó đã ở cùng nó… một người không ai nhìn thấy, ngoài nó.”

Tôi không nói được gì.

Bà tiến lại gần hơn, giọng khẽ như thì thầm:

“Cô nghĩ mình là ai?”

Tôi rời khỏi căn nhà ấy ngay đêm đó, không quay đầu lại. Nhưng có một điều tôi không kể cho ai – là khi về nhà mẹ đẻ, bà ấy nhìn tôi sững sờ và hỏi:

“Con là… Mai? Sao con vẫn còn sống?”

Related Posts

Cậy mình là cháu gái chủ tịch, tiểu thư ngang nhiên lên mặt với đồng nghiệp nhà ngh///èo và cái kết

Cậy mình là cháu gái chủ tịch, tiểu thư ngang nhiên lên mặt với đồng nghiệp nhà ngh///èo và cái kết Ngày đầu tiên đi làm, Bảo…

Cô gái đi ô tô đi làm, bất ngờ bị đồng nghiệp gán cho mác ‘bó/ng hồ/ng của đ/ại g/ia’, cô đáp trả một câu khiến cả công ty cho/áng vá/ng

Cô gái đi ô tô đi làm, bất ngờ bị đồng nghiệp gán cho mác ‘bó/ng hồ/ng của đ/ại g/ia’, cô đáp trả một câu khiến cả…

Từng sống dưới gầm cầu Sài Gòn nay đã đến giảng đường: Câu chuyện khiến ai cũng r;ơ;i nư-ớ-c m-ắ-t của nữ sinh đại học

15 năm qua, khoảnh khắc ám ảnh nhất của Huệ An là ngồi nhìn mẹ lăn lộn với những cơn đau trên chiếc chiếu rách dưới gầm…

Ho-à-n c/ả/n/h đ-á-ng th-ư-ơ-ng của cô học trò nhỏ rửa xe thuê kiếm tiền thi tốt nghiệp THPT dù người ta kêu ng;h;ỉ h;ọ;c: Em chỉ có 600.000 đồng lên Hà Nội thôi …

Để có được 600.000 đồng lên Hà Nội dự thi THPT quốc gia, Nhung phải dành dụm trong nhiều tháng từ công việc rửa xe. Một mình…

Chăm mẹ t;;â;:m t-h-ầ;n, rửa xe kiếm tiền – nữ sinh vẫn n/é/n n;ướ;c m-ắ-t đến điểm thi với 600.000 đồng trong túi…

Để có được 600.000 đồng lên Hà Nội dự thi THPT quốc gia, Nhung phải dành dụm trong nhiều tháng từ công việc rửa xe. Một mình…

Cô học trò nhỏ chăm mẹ b/ệ/n/h, rửa xe nuôi em, đến Hà Nội chỉ với 600k: Chuyện đằng sau một lời h-ứ-a không b;;ỏ thi!

Để có được 600.000 đồng lên Hà Nội dự thi THPT quốc gia, Nhung phải dành dụm trong nhiều tháng từ công việc rửa xe. Một mình…