Căn phòng khách nhà chồng tôi luôn phảng phất mùi gỗ cũ và hương hoa nhài từ lọ hoa mẹ chồng cẩn thận cắm mỗi sáng. Tôi, Linh, 32 tuổi, đã sống ở đây được ba năm kể từ ngày cưới Nam. Cuộc hôn nhân của chúng tôi, dù không phải lúc nào cũng ngọt ngào, vẫn có những khoảnh khắc ấm áp khiến tôi tin rằng mình đã chọn đúng người. Nhưng rồi, một buổi chiều mưa lất phất, mọi thứ thay đổi.
Mẹ chồng tôi, bà Hạnh, vốn là người nghiêm khắc nhưng không bao giờ tỏ ra khắc nghiệt. Bà gọi tôi vào phòng riêng, đặt trước mặt tôi một phong bì dày cộp. “Linh, mẹ biết con buồn vì chuyện bác sĩ nói,” bà mở lời, giọng trầm nhưng dịu dàng. “Con khó có con, mẹ hiểu điều đó khiến con đau lòng. Đây là 500 triệu. Con cầm, đi du lịch đâu đó cho khuây khỏa. Mẹ nghe nói con thích Thụy Sỹ, phải không?” Tôi ngỡ ngàng, không tin vào tai mình. 500 triệu, số tiền lớn đến mức tôi chưa từng nghĩ tới, được mẹ chồng đưa cho với lý do… an ủi? Tôi nhìn bà, ánh mắt bà sâu thẳm, như thể giấu điều gì đó, nhưng tôi gạt đi. Tôi nhận phong bì, lí nhí cảm ơn, lòng bỗng rạo rực với ý nghĩ về những ngọn núi phủ tuyết ở Thụy Sỹ, nơi tôi từng mơ ước từ ngày còn là sinh viên.
Tôi nhanh chóng lên kế hoạch. Vé máy bay đến Geneva, khách sạn nhỏ ở Interlaken, và một hành trình đơn độc giữa những thung lũng xanh mướt. Nam, chồng tôi, nghe kế hoạch thì chỉ gật đầu, ánh mắt lảng tránh. “Em đi cho khuây khỏa,” anh nói, giọng nhạt nhẽo. Tôi nghĩ anh đang buồn vì chuyện con cái, nên không để tâm nhiều. Tôi gói ghém hành lý, lòng nhẹ nhàng như vừa trút được gánh nặng vô hình. Nhưng khi xe taxi đưa tôi ra sân bay, một linh cảm kỳ lạ khiến tôi kiểm tra lại túi xách. Hộ chiếu – tôi quên mất hộ chiếu! Tim tôi thắt lại. Làm sao có thể ngớ ngẩn đến thế? Tôi yêu cầu tài xế quay xe, trở về nhà, lòng rối bời.
Căn nhà hiện ra trong ánh hoàng hôn, nhưng lạ lùng thay, sân trước ngập tràn ánh đèn và tiếng cười nói rộn rã. Tôi đẩy cổng, bước vào, và cảnh tượng trước mắt khiến tôi chết lặng. Một đám cưới đang diễn ra, lộng lẫy với hoa hồng trắng và ánh nến lung linh. Ở trung tâm, Nam, chồng tôi, trong bộ vest đen, đang nắm tay một cô gái trẻ mặc váy cưới. Mẹ chồng tôi đứng cạnh, rạng rỡ, đang nâng ly chúc mừng. Tiếng nhạc du dương, tiếng vỗ tay, và giọng mẹ chồng vang lên: “Chúc mừng con trai mẹ và con dâu mới!” Tôi cảm thấy máu trong người như ngừng chảy. Đây là đâu? Chuyện gì đang xảy ra?
Tôi lùi lại, chân run rẩy, nhưng một người hàng xóm nhận ra tôi. “Linh, sao cháu lại ở đây?” Bà ta thì thào, kéo tôi ra góc khuất. “Mẹ chồng cháu nói cháu đi du lịch rồi, nên mới tổ chức nhanh thế này.” Tôi không thể nói gì, chỉ lặng lẽ quay vào nhà, lấy hộ chiếu từ ngăn kéo, và rời đi. Nhưng trong đầu tôi, mọi thứ quay cuồng. 500 triệu, chuyến đi Thụy Sỹ, sự vội vã của mẹ chồng – tất cả là một kế hoạch để đẩy tôi ra khỏi nhà?
Trên chuyến bay đến Geneva, tôi không thể chợp mắt. Hình ảnh Nam nắm tay người phụ nữ khác, nụ cười của mẹ chồng, và cả sự im lặng của chính tôi khiến tôi nghẹt thở. Tôi tự hỏi, mình đã làm gì sai? Tại sao Nam, người từng hứa yêu thương tôi cả đời, lại phản bội tôi như thế? Và mẹ chồng, người tôi luôn kính trọng, hóa ra lại là người giật dây tất cả?
Khi máy bay hạ cánh, tôi không đi thẳng đến Interlaken như kế hoạch. Thay vào đó, tôi ngồi trong một quán cà互
cà phê nhỏ ở Geneva, nhìn ra bầu trời xám xịt. Tôi gọi điện cho Lan, bạn thân từ thời đại học, giờ đang sống ở Thụy Sỹ. “Lan, cậu có thể tra giúp mình một việc không?” Tôi kể lại mọi chuyện, giọng nghẹn ngào. Lan hứa sẽ tìm hiểu, và vài ngày sau, cô ấy gửi tôi một tin nhắn kèm một file ảnh. Đó là giấy đăng ký kết hôn giữa Nam và cô gái kia, được ký chỉ một ngày sau khi tôi rời nhà. Nhưng điều khiến tôi sững sờ hơn là một tài liệu cũ, một lá thư Nam viết cho mẹ chồng trước khi chúng tôi cưới. Trong thư, anh thú nhận từng có một người yêu cũ, Hương, người mà anh đã hứa hôn nhưng bỏ rơi vì gia đình anh phản đối. Hương, hóa ra, là cô gái trong váy cưới.
Tôi run rẩy mở bức thư ra. Nam viết rằng anh luôn day dứt vì đã bỏ Hương, rằng mẹ chồng tôi đã ép anh chọn tôi vì gia đình tôi có điều kiện tốt hơn. Nhưng điều kinh hoàng nhất là dòng cuối: Mẹ, con đã tìm thấy Hương. Con muốn sửa sai. Xin mẹ giúp con. Lá thư được viết cách đây sáu tháng, khi tôi còn mải mê với công việc và không nhận ra sự xa cách của Nam.
Tôi trở về Việt Nam, mang theo lá thư và giấy đăng ký kết hôn. Tôi không đối chất ngay. Thay vào đó, tôi đến gặp Hương, cô gái trẻ với đôi mắt buồn. Cô kể rằng Nam tìm lại cô, nói rằng anh chưa bao giờ ngừng yêu cô, và mẹ chồng tôi đã sắp xếp để tôi “tạm rời đi” để họ tái hợp. Hương không biết tôi vẫn là vợ hợp pháp của Nam. Cô khóc, xin lỗi, và nói cô sẽ rời đi nếu biết sự thật.
Đêm đó, tôi đối mặt với Nam và mẹ chồng. Nam im lặng, còn mẹ chồng cố thanh minh: “Mẹ chỉ muốn con trai mẹ hạnh phúc.” Tôi mỉm cười cay đắng, đặt lá thư và giấy đăng ký lên bàn. “Hạnh phúc của anh ấy không thể xây trên nỗi đau của người khác,” tôi nói, rồi quay lưng bước đi.
Nhưng câu chuyện chưa dừng lại. Một tuần sau, tôi nhận được một cuộc gọi từ một luật sư. Hương, hóa ra, không phải là người yêu cũ bình thường. Cô là con gái của một đối tác lớn mà mẹ chồng tôi từng muốn Nam kết hôn để thăng tiến sự nghiệp. Hương, sau khi biết sự thật, đã từ chối Nam và gửi tôi một khoản tiền lớn – tiền bồi thường từ gia đình cô, vì họ cảm thấy có lỗi khi vô tình dính vào lùm xùm này. Số tiền đủ để tôi bắt đầu lại cuộc sống.
Tôi dùng số tiền đó để mở một tiệm hoa nhỏ, nơi tôi từng mơ ước. Đứng giữa những đóa cúc trắng, tôi mỉm cười, không còn đau đớn. Chuyến đi Thụy Sỹ, dù dở dang, đã dạy tôi rằng hạnh phúc thật sự là khi ta dám buông bỏ những gì không thuộc về mình. Và trong một khoảnh khắc bất ngờ, tôi nhận ra, tôi không cần Nam, không cần 500 triệu, cũng không cần Thụy Sỹ để tìm lại chính mình.