Năm đó, em gái tôi chỉ mới 22 tuổi.
Một ngày, nó khóc lóc vật vã, tuyên bố mình bị u gan giai đoạn đầu.
Giọng nó run run, nước mắt ngắn dài:
“Em chỉ còn 1-2 năm sống thôi… Nhưng em không muốn phung phí. Em muốn được đầu tư làm ăn, để lại chút gì đó cho ba mẹ!”
Cả nhà tôi náo loạn.
Ba mẹ vét sạch tiền tiết kiệm.
Tôi bán đi căn nhà cũ kỹ vừa mới trả góp được vài năm.
Họ hàng cũng gom góp từng đồng, chỉ vì thương xót đứa cháu gái “bệnh tật”.
Tổng cộng hơn 3 tỷ đồng được đưa vào tay nó.
Chúng tôi nghĩ, ít ra còn cho nó được toại nguyện chút mơ ước cuối đời.
Nhưng rồi, từng tháng trôi qua, em gái tôi không hề tiều tụy đi.
Ngược lại, nó sống phè phỡn: mua xe, du lịch, tiệc tùng với bạn bè như không có ngày mai.
Bệnh viện?
Chưa bao giờ thấy có hóa đơn nào.
Bác sĩ?
Không ai trong nhà từng gặp.
Nghi ngờ lớn dần, cho đến khi tôi bí mật tìm hiểu, lục được bản kết quả khám tổng quát của nó — khỏe mạnh 100%, không mảy may vấn đề gì về gan.
Sự thật nổ tung.
Hóa ra, cái bệnh kia chỉ là trò lừa để moi tiền cả nhà đi đầu tư bất động sản.
Nó mơ làm giàu nhanh, nhưng chỉ sau 2 năm đã vỡ nợ trắng tay.
Gia đình tôi tan nát.
Ba mẹ tôi đau khổ sinh bệnh, phải bán nốt căn nhà thờ tổ để trả nợ thay nó.
Tôi, người đã mất hết vốn liếng, phải cắm mặt làm thuê ba việc một lúc, từ nhân viên kho, bốc vác đến shipper, để sống sót.
Từ đó, tôi cắt đứt quan hệ.
Trong lòng, chỉ còn đúng một chữ: khinh.
8 năm sau.
Một ngày đầu đông lạnh buốt, em gái tôi xuất hiện trước cửa công ty tôi, gầy gò, hốc hác.
Trên tay nó là một tờ giấy bệnh viện, run rẩy đưa ra.
Kết quả: ung thư gan giai đoạn cuối.
Lần này, là thật.
Nó bật khóc:
“Chị… chị cứu em với… Em không còn ai hết… Chị xin cho em được điều trị…”
Tôi đứng lặng.
Ký ức 8 năm trước ùa về như cơn sóng lạnh buốt.
Tôi không gào thét.
Cũng không chửi bới.
Chỉ lặng lẽ rót cho mình một ly nước, ngồi đối diện, nhìn vào đôi mắt đỏ hoe đó, giọng điềm nhiên:
“8 năm trước, em lừa cả nhà vì tham vọng cá nhân.
8 năm sau, em tìm ai cứu đây?”
Nó quỳ sụp xuống, tay níu lấy ống quần tôi:
“Em biết lỗi rồi… em hối hận… em xin chị…”
Tôi buông ly nước xuống bàn, lạnh lùng đứng dậy.
“Tôi không còn máu mủ nào với em nữa.”
Tôi quay lưng bỏ đi, để mặc đứa em từng đâm một nhát chí mạng vào cả gia đình, giờ đây khóc gào vô vọng giữa sảnh công ty lạnh như băng.