Căn phòng bệnh viện 203 lặng lẽ.
Bà Hòa – 76 tuổi – nằm đó, tiều tụy sau một trận nhập viện vì suy tim. Bác sĩ nói tình trạng không tốt, có thể nguy hiểm nếu chuyển biến xấu.
Ngay chiều hôm đó, con trai cả và con dâu đến thăm, mang theo giỏ trái cây và một tập giấy tờ.
Tưởng mẹ ngủ say, họ rì rầm:
“Mẹ yếu lắm rồi, có khi không qua nổi.
Ký trước chia sổ đỏ, lỡ bà có mệnh hệ gì thì mình đỡ rắc rối.”
“Ừ, để em chuẩn bị sẵn, bà lẫn rồi thì dễ gật đầu.”
Họ không biết… bà Hòa nghe rõ từng chữ.
Không giận. Không khóc. Chỉ lặng lẽ nhắm mắt.
Ba ngày sau.
Một buổi sáng như mọi khi, mọi người kéo đến phòng bệnh để “canh chừng” tình hình bà cụ – thì thấy cánh cửa mở sẵn, bà Hòa… ngồi dậy, mặc áo chỉnh tề, mặt hồng hào đến lạ.
Ngay lúc đó, bác sĩ bước vào, cười tươi tuyên bố:
“Chúc mừng bà Hòa – ca phẫu thuật đặt máy tạo nhịp thành công ngoài mong đợi. Sức khỏe bà hồi phục nhanh hơn dự đoán, có thể xuất viện trong tuần tới!”
Cả phòng câm lặng. Con dâu tái mặt. Con trai líu lưỡi.
Nhưng cú sốc chưa dừng lại ở đó.
Bà Hòa lấy trong tủ ra một xấp hồ sơ và cuốn sổ hồng bản gốc, đặt lên bàn trước mặt họ, nhẹ nhàng nói:
“Ba ngày trước, mẹ nghe hết rồi.
Nên mẹ đã lập di chúc mới – toàn bộ tài sản không còn chia cho các con nữa,
…mà sẽ để lại cho người đã chăm sóc mẹ suốt thời gian mẹ nằm viện – cô y tá tên Mai, xa lạ nhưng có tình.
Còn các con, đã chọn tính toán thay vì tình thân, thì… mẹ cũng đành chọn lại người thừa kế.”
Tin đó lan khắp xóm.
Người ta gọi đó là cú “lật kèo” bất ngờ của một bà mẹ già, tưởng yếu ớt nhưng tinh tường hơn cả ai hết.
Từ hôm đó, căn nhà bà Hòa đông người hỏi thăm hơn hẳn.
Nhưng bà chỉ nói đúng một câu:
“Đừng đợi người sắp chết mới lộ mặt thật…
Vì đôi khi, chính người tưởng sắp chết sẽ là người phán xét cuối cùng.”