Chuyến thăm của bà Mai, mẹ chồng của Lan, diễn ra hoàn toàn bất ngờ. Lan là một cô gái hiền lành, thông minh, làm việc văn phòng ổn định tại một công ty lớn. Cô và chồng có cuộc sống yên ấm, tuy không giàu có nhưng luôn hạnh phúc bên nhau.
Bà Mai đến thăm con dâu vào một buổi chiều. Cô con dâu nhìn bà mỉm cười từ phía cửa, mặc dù có chút mệt mỏi, nhưng Lan vẫn chuẩn bị trà nóng mời bà. Điều kỳ lạ là, mẹ chồng nhận thấy nhà cửa không giống như mọi khi – chẳng thấy bàn làm việc với máy tính xách tay, không có đống tài liệu công ty. Ngay cả chiếc áo vest mà Lan thường mặc khi đi làm cũng không thấy đâu.
“Con làm gì mà nhà cửa vắng vẻ thế này? Đang nghỉ phép à?” Bà Mai hỏi.
Lan hơi ngượng, lảng tránh câu hỏi, nhưng rồi bà quyết định đi thẳng đến cửa sau nhà. Và điều bà thấy khiến bà không thể tin vào mắt mình.
Lan, con dâu của bà, đang bận rộn bưng bê những tô hủ tiếu cho khách hàng ngoài phố. Từ một cô gái làm văn phòng, giờ cô lại phải lao vào công việc vất vả của một người bán hàng rong. Mẹ chồng đứng sững sờ, không thể tin vào mắt mình. Bà bước vào, tức giận đùng đùng, không kìm được cảm xúc:
“Con làm cái trò gì vậy hả? Sao lại bỏ công việc ổn định để làm chuyện này? Mẹ đã nói bao lần là con cần phải cố gắng cho sự nghiệp, sao lại dại dột thế này?!”
Lan lặng lẽ đặt tô hủ tiếu xuống, thở dài. Cô nhìn bà với ánh mắt buồn bã, tay run run, không thể nói được một câu nào. Mẹ chồng vẫn tiếp tục trách móc, trong khi những người qua đường nhìn thấy cảnh này cũng không khỏi xôn xao.
Vài phút sau, Lan mới mở miệng, giọng nói nghẹn ngào:
“Con… con không muốn làm vậy đâu, mẹ ạ. Nhưng… thật sự con không còn sự lựa chọn nào khác.”
Bà Mai bắt đầu bình tĩnh lại, nhưng vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Lan tiếp tục giải thích:
“Chồng con bị tai nạn, không thể làm việc được nữa. Anh ấy nằm viện suốt hai tháng trời, cần tiền chữa trị. Công ty nơi con làm đã cắt hợp đồng, vì không thể cho con nghỉ lâu, mặc dù con đã cố gắng giải thích. Công việc văn phòng không đủ để trang trải chi phí chữa bệnh cho anh ấy. Mẹ thấy đấy, con bán hủ tiếu không phải vì con thích, mà vì con phải làm gì đó để nuôi sống gia đình.”
Bà Mai đứng lặng người, đầu óc như trống rỗng. Đến khi bà ngẩng lên, nhìn thấy đôi mắt đẫm lệ của Lan, bà chợt nhận ra sự hy sinh của con dâu mình. Cảm giác giận dữ ban đầu biến mất, chỉ còn lại sự xót xa. Bà nghẹn ngào, bước lại gần Lan và ôm lấy cô.
“Con… con đã chịu đựng quá nhiều rồi. Mẹ xin lỗi, mẹ không biết chuyện này. Mẹ đã nghĩ sai về con.” Bà Mai nói, nước mắt lăn dài.
Mọi cảm xúc của Lan như vỡ òa trong giây phút đó. Cô khóc nức nở, không phải vì sự mệt mỏi, mà vì sự thấu hiểu của mẹ chồng.
Sau đó, bà Mai không chỉ giúp Lan một tay trong công việc bán hủ tiếu, mà còn cùng Lan chăm sóc chồng của cô trong bệnh viện. Từ một người mẹ chồng khó tính và hay chỉ trích, bà Mai trở thành chỗ dựa vững chắc của Lan.
Cuộc sống vẫn tiếp tục với những khó khăn, nhưng ít nhất, Lan không còn cảm thấy đơn độc trong cuộc hành trình của mình nữa.