×

Thấy khuyến mãi nên xét nghiệm ADN cho vui, ngày nhận giấy kết quả…

Chúng tôi từng là một gia đình mẫu mực – ít nhất là trong mắt người ngoài.

Tôi và Duy cưới nhau gần mười năm, có một bé trai bảy tuổi, ngoan ngoãn và thông minh. Tình cảm vợ chồng không quá nồng nàn, nhưng đủ ấm để không thấy trống. Cho đến một ngày, chỉ vì trò đùa “cho vui” mà tất cả mọi thứ đảo lộn.

Hôm ấy, Duy đọc thấy một chương trình khuyến mãi xét nghiệm ADN cho gia đình. Anh hào hứng bảo:
– Làm đi em, vui mà. Xem thử con mình giống gen ai nhiều hơn!
Tôi phì cười, thấy chẳng có lý do gì để từ chối. Chúng tôi lấy mẫu tại nhà, gửi đi. Rồi quên khuấy đi trong guồng quay thường nhật.

Ba tuần sau, kết quả gửi về email. Duy mở trước. Tôi đang nấu ăn thì nghe tiếng bát đĩa rơi loảng xoảng sau lưng. Quay lại, tôi thấy mặt anh tái nhợt, mắt dán chặt vào màn hình.

– Sao vậy anh?

Anh không trả lời. Chỉ đẩy màn hình lại phía tôi. Mắt tôi dán vào dòng chữ đập thẳng vào tim:

“Không có quan hệ huyết thống cha – con giữa ông Nguyễn Duy và bé Nguyễn Minh Khang.”

Tôi chết lặng.

Không khí trong nhà đặc quánh lại như một đám mây chì. Tôi cố lục lại ký ức, như thể có một lỗ hổng nào đó trong trí nhớ mình – nhưng không có. Tôi chưa từng phản bội chồng. Chưa từng.

– Em giải thích đi, Duy thì thào, mắt đỏ ngầu.

– Em… em không biết. Em thề… Khang là con em… Là con chúng ta!

Cuộc sống sau hôm đó là địa ngục. Duy gần như im lặng hoàn toàn. Anh không trách mắng, không gào thét. Chỉ im lặng. Nhưng chính sự im lặng đó khiến tôi hoảng sợ hơn bất kỳ lời buộc tội nào.

Tôi lén đem mẫu của mình và Khang đến trung tâm khác để xét nghiệm lại. Một tuần sau, kết quả khiến tôi khuỵu gối.

“Không có quan hệ huyết thống mẹ – con giữa bà Lê An và bé Nguyễn Minh Khang.”

Tôi như bị kéo tuột xuống vực. Tôi đã sinh con ra. Tôi nhớ rõ từng cơn đau, từng giọt máu. Không thể nào.

Tôi lao đến bệnh viện nơi từng sinh Khang. Yêu cầu kiểm tra toàn bộ hồ sơ năm đó. Và rồi, tôi phát hiện một sự thật động trời: có hai ca sinh cùng lúc, hai bé trai cùng cân nặng, cùng giờ sinh, nằm cạnh nhau tại phòng chăm sóc sơ sinh. Và Khang – đứa bé tôi bế về – không phải đứa trẻ tôi sinh ra.

Một sai sót y tế. Một cuộc tráo đổi vô tình.

Tôi như người mất trí khi kể lại cho Duy nghe. Anh im lặng rất lâu, rồi nhìn tôi, giọng khản đặc:

– Thế… con mình đang ở đâu?

Related Posts

“Tôi mệt lắm rồi… Chắc số tôi đến đây thôi… tôi buông đây…”

Chiều muộn trên vịnh Hạ Long, ánh hoàng hôn đỏ rực như máu, nhuộm cả mặt nước lấp loáng. Đoàn người từ xí nghiệp xe buýt của…

“Bố ơi, hòn Trống Mái có thật không? Nó giống con gà không?” Minh tò mò hỏi, khiến anh Lài bật cười, xoa đầu con trai

Ở một góc nhỏ của làng quê Cao Thượng, Bắc Giang, ánh nắng hè vàng rực chiếu qua những tán cây, trải dài trên con đường đất…

Hình ảnh cuối cùng của các du khách vui vẻ, hạnh phúc khiến nhiều người x:ó:t xa

Trên mạng xã hội, một đoạn clip được cho là do chính một trong các nạn nhân trên tàu Vịnh Xanh 58, số hiệu QN-7105 trước giây…

Tìm được cờ nhíp vài phút trước khi tàu lật ở Quảng Ninh: Nụ cười còn đó, đồng bào ơi biển lạnh lắm không?

Trên mạng xã hội, một đoạn clip được cho là do chính một trong các nạn nhân trên tàu Vịnh Xanh 58, số hiệu QN-7105 trước giây…

Thế rồi không ai ngờ được rằng đó là kỳ nghỉ hè cuối cùng, “ba xin lỗi mẹ vì không cứu được các con”…

Từ xã Tân Yên (Bắc Ninh), sáng sớm tinh mơ, anh Hùng dắt theo hai đứa con nhỏ lên xe khách, tay xách nách mang, lòng phơi…

Thông tin mới nhất về việc tìm kiếm 4 người mất tích trong vụ lật tàu ở Hạ Long

Ông Hoàng Văn Thuyết, Chính ủy Bộ Chỉ huy quân sự tỉnh Quảng Ninh, cho biết tàu chìm do xuất hiện giông lốc lớn đột ngột. Ngay…