Trời mưa lất phất, đèn đường hắt ánh sáng lờ mờ lên vũng nước loang lổ. Chiếc Maybach đen bóng lao vun vút qua phố cổ Hà Nội. Trong xe là ông Đặng Minh Tuấn, tỷ phú 63 tuổi – chủ tịch tập đoàn tài chính Tuấn Phát, nổi tiếng lạnh lùng và thực dụng.
Khi xe vừa tới gần một ngã tư tối, bất ngờ một cô bé rách rưới lao ra chặn đầu xe. Tài xế hoảng hốt phanh gấp. Ông Tuấn quát lên:
“Đồ điên! Muốn chết à?”
Nhưng cô bé không lùi, ánh mắt sáng rực giữa màn đêm, giọng dõng dạc như người lớn:
“Dừng xe lại. Đừng lái tiếp nếu không chú sẽ chết!”
Cả ông Tuấn và tài xế sững người. Nhưng trước khi ông kịp phản ứng, một tiếng rầm vang lên phía trước – một cây cổ thụ to đổ ập xuống đường, đè bẹp chiếc xe SUV đi trước, đúng ngay đoạn họ sắp đi qua.
Ông Tuấn chết lặng. Nếu không có cô bé… thì người dưới gốc cây kia chính là ông.
Chương 2: Cô Bé Không Tên
Khi xe quay lại, ông Tuấn cho tài xế tìm cô bé để cảm ơn – nhưng cô bé đã biến mất.
Tối đó về nhà, ông trằn trọc. Cô bé là ai? Tại sao lại biết trước? Là điềm báo? Là… ảo giác?
Hai ngày sau, ông đi bộ quanh khu phố thì bất ngờ gặp lại cô bé – đang lục rác kiếm đồ ăn bên gốc cây bàng.
“Cháu tên gì?”
“Không nhớ.”
“Cháu ở đâu?”
“Cũng không biết.”
“Hôm nọ, sao cháu nói thế?”
“Có giọng trong đầu cháu nói. Lúc nào cũng thì thầm… Nhưng lần đầu tiên, nó cứu được người.”
Ông Tuấn im lặng. Rồi đưa cô bé về biệt thự của mình, bất chấp phản đối của quản gia.
Chương 3: Bí Mật Của Những Giấc Mơ
Từ ngày cô bé đến sống trong biệt thự, những điều lạ bắt đầu xảy ra. Cô thường nói mớ bằng giọng người lớn, nhắc đến những chuyện mà không ai dạy, kể cả các vụ đầu tư sắp thất bại mà chỉ có ông Tuấn và cố vấn mới biết.
Một lần, cô kéo tay ông Tuấn và nói:
“Đừng ký hợp đồng ở Singapore. Người kia sẽ đâm sau lưng chú.”
Ông cười xòa, nhưng đúng một tuần sau, đối tác Singapore bị bắt vì gian lận. Nếu ông ký, công ty ông sẽ sụp đổ.
Dần dần, ông Tuấn không còn coi cô bé là “đứa trẻ lang thang” nữa. Ông thuê người tìm gốc gác của cô, nhưng không có hồ sơ, không ai nhận, không giấy tờ – như thể cô chưa từng tồn tại trong hệ thống.
Chương 4: Hồi Ức Của Một Người Cha
Một đêm, cô bé sốt cao, nói mê trong nước mắt:
“Ba ơi… con xin lỗi… con không giữ lời hứa…”
Ông Tuấn sững người. Đó là giọng nói của con gái ông – Hạ Mi, người đã mất vì tai nạn giao thông cách đây 10 năm. Đêm trước tai nạn, Hạ Mi đã khóc và nói đúng y câu đó.
Cô bé mở mắt, nhìn ông Tuấn rồi hỏi nhỏ:
“Chú… có từng mất ai mà chú thương nhiều lắm không?”
Chương 5: Sự Thật Sau Cái Chết
Một chuyên gia tâm linh mà ông mời đến lặng người khi gặp cô bé. Ông ta nói:
“Đây là linh hồn vất vưởng, chưa siêu thoát… Nhưng rất mạnh. Có thể là người quen cũ của ông. Hoặc… là phần hồn tái sinh chưa dứt.”
Ông Tuấn nhìn cô bé. Đôi mắt ấy… rất giống Hạ Mi.
Chương Kết: Sự Trở Lại
Ba năm sau, ông Tuấn – vốn nổi tiếng vô cảm – trở thành người đỡ đầu cho hơn 300 đứa trẻ đường phố. Trong số đó, ông vẫn luôn giữ một cô bé đặc biệt bên cạnh: tên cô là Mai Mi – cái tên ông đặt dựa theo con gái đã mất.
Ông không còn tìm hiểu “Mai Mi là ai”, chỉ biết rằng, chính cô bé đã cứu ông – không chỉ khỏi cái chết, mà khỏi cuộc đời vô nghĩa từng sống suốt 60 năm qua.
Và đôi khi, trong đêm mưa phùn, ông lại nghe tiếng Mi hát ru ngoài vườn, giống hệt như Hạ Mi khi còn sống…
“Ba ơi, đừng đi tiếp… nếu không, ba sẽ quên mất con…”