×

Không chịu được cảnh chồng bị li/ệ//t, vợ đưa 1 người đàn ông về phòng nhưng chuẩn bị h/à/nh s/ự nghe thấy 1 giọng nói

Mưa lất phất rơi ngoài hiên, căn nhà nhỏ chìm trong ánh sáng mờ nhạt của chiếc đèn ngủ. Hương nằm co ro trên ghế sofa, mắt thẫn thờ nhìn về phía phòng ngủ, nơi Tuấn – chồng cô – đang nằm bất động. Đã ba năm kể từ tai nạn, ba năm cô chăm sóc anh, từ những ngày hy vọng đến những tháng tuyệt vọng. Cô yêu Tuấn, nhưng sự cô đơn và áp lực đã gặm nhấm tâm hồn cô từng ngày.

Hôm nay, cô đưa Nam về nhà. Nam là đồng nghiệp cũ, người luôn nhìn cô bằng ánh mắt ấm áp, an ủi. Cô không định đi xa, chỉ muốn một chút hơi ấm, một chút sẻ chia để xoa dịu nỗi bí bách trong lòng. Nam ngồi cạnh cô, tay khẽ chạm vai cô, giọng trầm: “Hương, em không cần phải chịu đựng một mình mãi thế này.”

Cô nhắm mắt, để mặc cảm giác tội lỗi và khát khao giằng xé trong lòng. Khi Nam cúi xuống gần hơn, hơi thở anh phả vào tóc cô, Hương bỗng nghe một giọng nói vang lên, lạnh buốt như gió lùa qua khe cửa:

“Hương… em làm gì vậy?”

Cô giật mình, tim đập thình thịch. Giọng nói ấy quá quen, quá gần, như thể phát ra từ chính căn phòng ngủ. Cô quay phắt lại, nhìn về phía cửa phòng. Tối om, không một bóng người. Nam ngơ ngác: “Sao thế? Em nghe gì à?”

Hương run rẩy đứng dậy, bước từng bước đến phòng ngủ. Cô bật đèn. Tuấn vẫn nằm đó, mắt nhắm nghiền, hơi thở yếu ớt qua ống oxy. Không có gì bất thường. Nhưng giọng nói ấy… nó rõ ràng là của Tuấn. Cô quay lại, nhìn Nam đang đứng lặng ở phòng khách, ánh mắt anh giờ đây pha chút sợ hãi.

“Anh… anh về đây. Có lẽ đêm nay không phải lúc,” Nam lẩm bẩm, vội vàng rời đi.

Hương ngồi sụp xuống sàn, ôm mặt. Cô không biết giọng nói ấy là thật hay do chính nỗi day dứt trong lòng cô tạo ra. Nhưng từ đêm đó, mỗi khi cô cảm thấy mình sắp vượt qua ranh giới, giọng nói ấy lại vang lên, như một lời nhắc nhở, hoặc một lời cảnh báo.

Sau đêm Nam rời đi, Hương không thể ngủ. Cô ngồi bên giường Tuấn, nhìn khuôn mặt anh – gầy gò, tái nhợt, nhưng vẫn giữ nét hiền lành của ngày xưa. Cô tự hỏi liệu mình có đang mất trí. Giọng nói ấy, rõ ràng là của Tuấn, nhưng anh đã không nói được từ sau tai nạn. Bác sĩ bảo anh chỉ còn phản xạ cơ bản, không thể nhận thức hay giao tiếp. Vậy giọng nói ấy từ đâu?

Ngày hôm sau, Hương cố gắng trở lại nhịp sống thường nhật. Cô lau dọn nhà, thay khăn trải giường, và kiểm tra máy thở của Tuấn. Nhưng mỗi khi đi qua phòng ngủ, cô cảm giác như có ánh mắt dõi theo. Cô bắt đầu để ý những chi tiết nhỏ: chiếc gương trong phòng khách hơi lệch, cửa sổ khép không chặt, và một lần, cô tìm thấy chiếc nhẫn cưới của Tuấn – vốn luôn đeo trên tay anh – nằm lăn lóc dưới gầm giường. Cô run rẩy nhặt nó lên, tự nhủ chỉ là do mình bất cẩn.

Đêm thứ ba, nỗi cô đơn lại trỗi dậy. Hương nhắn tin cho Nam. Cô không muốn anh đến, chỉ cần một người trò chuyện. Nhưng Nam khăng khăng muốn gặp. “Anh không muốn em tự dằn vặt mãi, Hương. Để anh qua, chỉ nói chuyện thôi.” Cô đồng ý, dù trong lòng vẫn lấn cấn.

Nam đến, mang theo một chai rượu vang. Họ ngồi ở phòng khách, nói về những chuyện cũ – những ngày vô tư trước khi mọi thứ đổ vỡ. Rượu làm Hương bớt căng thẳng, cô cười nhiều hơn, và khi Nam nắm tay cô,Nhưng đúng lúc ấy, giọng nói lại vang lên, lần này không còn nhẹ nhàng mà sắc lạnh, gần như gào thét:

“HƯƠNG! ĐỪNG!”

Hương bật dậy, làm đổ ly rượu. Nam hoảng hốt: “Cái gì thế? Em lại nghe gì à?” Cô không trả lời, lao vào phòng ngủ. Tuấn vẫn nằm đó, không thay đổi. Nhưng lần này, cô nhìn thấy một thứ khiến máu trong người cô đông lại: đôi mắt anh, vốn luôn khép kín, đang mở to, nhìn thẳng vào cô. Không chớp. Không cử động. Chỉ nhìn.

Hương hét lên, lùi lại, va vào Nam đang chạy theo. “Hương, bình tĩnh! Chuyện gì vậy?” Nam nắm vai cô, nhưng cô đẩy anh ra, chỉ tay vào Tuấn. “Anh ấy… anh ấy tỉnh! Anh ấy nhìn tôi!” Nam bước tới, kiểm tra. “Không, Hương, anh ấy vẫn vậy. Có lẽ em mệt quá, để anh đưa em đi nghỉ.”

Nhưng Hương không nghe. Cô quỳ xuống bên giường, nắm tay Tuấn, khóc nức nở. “Anh ơi, nếu anh còn nghe được, xin anh nói gì đi. Em sai rồi, em xin lỗi…” Cô chờ đợi, nhưng không có tiếng trả lời. Chỉ có tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ và hơi thở đều đều của máy oxy.

Nam rời đi sau đó, nói rằng anh sẽ quay lại khi Hương bình tĩnh hơn. Nhưng Hương không còn nghĩ đến Nam nữa. Cô bắt đầu tìm kiếm câu trả lời. Cô gọi cho bác sĩ, hỏi về khả năng Tuấn tỉnh lại. Bác sĩ lắc đầu: “Cô Hương, não anh ấy tổn thương quá nặng. Có thể cô thấy anh ấy mở mắt, nhưng đó chỉ là phản xạ, không phải ý thức.”

Không thuyết phục, Hương lục lại nhật ký cũ của Tuấn, những dòng chữ anh viết trước tai nạn. Cô tìm thấy một đoạn khiến cô lạnh người: “Nếu có ngày anh không còn là chính mình, Hương, em hãy sống tiếp. Nhưng đừng để ai làm tổn thương em. Anh sẽ luôn ở đó, dù thế nào đi nữa.”

Từ đó, Hương không bao giờ liên lạc với Nam nữa. Cô chăm sóc Tuấn với một cảm giác kỳ lạ – vừa là trách nhiệm, vừa là sự kính sợ. Giọng nói không còn xuất hiện, nhưng mỗi đêm, khi tắt đèn đi ngủ, cô cảm giác Tuấn vẫn đang nhìn cô, từ một nơi cô không thể thấy.

Related Posts

Ông lão ngh//èo dắt cháu đ/ói l/ả vào nhà hàng bị v/u o/an và c/ái k/ết khiến tất cả phải lặng người

Sài Gòn những ngày đầu hè, nắng vàng rực rỡ trải dài khắp con hẻm nhỏ quận 8. Ông Ba, một lão ve chai 70 tuổi, đẩy…

Để bà Phương Hằng lên tiếng thì Quang Linh Vlogs chỉ biết khóc

Ngày 4/4/2025, Cơ quan Cảnh sát điều tra Bộ Công an chính thức khởi tố Quang Linh cùng bốn người khác, trong đó có Nguyễn Thị Thái…

Hàng xóm gần nhà kể chuyện Quyền Linh kiếm tiền

  Tài sản của Quyền Linh trước khi bị ‘tố’ bội tín: MC giàu có hàng top ở Việt Nam, ở biệt thự 21 tỷ rộng tới…

Tại sao MC Quyền Linh lại hành xử thế này

Trước ồn ào quảng cáo kẹo rau củ của Thuỳ Tiên, nhiều nghệ sĩ Việt cũng rơi vào trường hợp ‘thổi phồng’ công dụng sản phẩm. Tháng…

Bao nhiêu năm gây dựng của MC Quyền Linh giờ như không

Trước ồn ào quảng cáo kẹo rau củ của Thuỳ Tiên, nhiều nghệ sĩ Việt cũng rơi vào trường hợp ‘thổi phồng’ công dụng sản phẩm. Tháng…

MC Quyền Linh phủ nhận c/á/o bu/ộ/c dùng uy tín cá nhân để quảng cáo sữa gi/ả

Sau khi bị tố bội tín, Quyền Linh liên tục bị cư dân mạng công kích vì cho rằng anh liên quan đến việc quảng cáo sữa…