×

Lan phát hiện chiếc váy trắng yêu thích của mình bị ố vàng lạ thường, mùi h/ôi h/ăng như nước cống. Cô nghi ngờ do ống nước giặt bị bẩn, nhưng khi kiểm tra thì phát hiện

Từ ngày lấy chồng, Lan dọn về sống chung cùng mẹ chồng trong căn nhà ba tầng ở ngoại thành. Mẹ chồng cô – bà Diệu – là người phụ nữ tằn tiện, kỹ tính và cực kỳ kiểm soát. Ban đầu, Lan cố gắng chịu đựng, nghĩ rằng chỉ cần sống hiền lành thì mọi chuyện sẽ yên. Nhưng không.

Một buổi sáng, Lan phát hiện chiếc váy trắng yêu thích của mình bị ố vàng lạ thường, mùi hôi hăng như nước cống. Cô nghi ngờ do ống nước giặt bị bẩn, nhưng khi kiểm tra, máy giặt vẫn sạch bong. Từ hôm đó, hàng loạt quần áo của cô – nhất là đồ đi làm – bắt đầu hỏng: cái thì lem thuốc tẩy, cái thì có vết ố lạ như dầu mỡ. Có lần, cô còn tìm thấy… một miếng cá khô nhét trong túi áo vest!

Lan bắt đầu nghi ngờ. Cô âm thầm đánh dấu vào nhãn quần áo và gài camera nhỏ trong phòng giặt – hành động mà chính cô cũng thấy có lỗi. Nhưng tối đó, khi xem lại, tay cô run lên. Trong đoạn video, mẹ chồng cô – gương mặt nghiến lại – đổ một thứ chất lỏng đen kịt vào ngăn nước giặt trước khi nhấn máy. Không chỉ vậy, bà còn lôi riêng quần áo Lan ra, dùng tay cào mạnh như đang trả thù.

Lan cầm video lên, định bụng đưa cho chồng xem, nhưng dừng lại. Cô không muốn tan nát mọi thứ quá nhanh. Đêm đó, cô pha trà, ngồi đối diện mẹ chồng trong bếp.

– Mẹ, nếu con làm gì sai, mẹ có thể nói thẳng với con – Lan nói, ánh mắt không rời khỏi bà.

Bà Diệu nhíu mày, giả vờ không hiểu. Nhưng khi Lan đặt chiếc điện thoại phát đoạn video lên bàn, mặt bà tái mét. Bà bật dậy, hét:

– Con tưởng cô cưới con trai tôi là đủ à? Tôi nhìn thấy hết cái cách cô lấn vào cuộc sống nhà này! Từng chút một!

Im lặng. Trà nguội.

Lan không khóc. Cô đứng dậy, nhẹ nhàng thu dọn đồ đạc trong tuần sau. Chồng cô chọn cách im lặng, như thể không thấy gì. Không một lời níu kéo, không một lời xin lỗi từ mẹ chồng.

Hai năm sau, bà Diệu ngã bệnh, phải nằm viện dài ngày. Người con dâu mà bà từng ghét bỏ – lại là người đầu tiên đến chăm, với túi trái cây và nụ cười mệt mỏi nhưng không cay độc. Không vì tha thứ. Mà vì cô đã vượt qua nỗi tổn thương đó – trong khi bà thì không.


Cậu muốn tớ viết lại câu chuyện này theo góc nhìn hài, tâm lý nhẹ nhàng hay thêm cao trào hơn nữa?


4o

You said:

viết tiếp đi

ChatGPT said:

Tớ viết tiếp đoạn sau nhé – phần này sẽ đào sâu vào sự giằng xé nội tâm của cả Lan và bà Diệu, và hé mở những lý do ẩn sâu phía sau hành động “giặt bẩn”.


“Bọt Xà Phòng và Sự Thật” – Phần 2

Những ngày đầu nằm viện, bà Diệu cứng đầu như một tảng đá. Nhìn thấy Lan bưng cháo vào, bà ngoảnh mặt đi, nói giọng khinh khỉnh:

– Không cần giả bộ thảo hiền, cô về đi.

Lan đặt bát cháo xuống, không nói gì, chỉ múc từng muỗng nhỏ thổi nguội. Mỗi ngày cô đến đều lặng lẽ như thế. Không một lời trách, không một ánh mắt hằn học. Chỉ là sự im lặng dịu dàng khiến bà Diệu thấy bức bối. Dường như cái im lặng ấy là tấm gương – và bà bắt đầu nhìn thấy chính mình trong đó.

Một hôm, Lan quên mang theo khẩu trang. Cô đứng trước cửa phòng bệnh, tay lục túi liên tục. Bất ngờ, cánh cửa bật mở. Bà Diệu – lần đầu tiên – nói nhẹ giọng:

– Vào đi… Tôi không nhiễm gì đâu.

Lan khựng lại. Câu nói ngắn ngủi, nhưng như có khe hở mở ra trong bức tường đá.

Tối hôm đó, giữa ánh đèn mờ vàng và tiếng ti-vi bật lặng lẽ, bà Diệu lên tiếng trước:

– Cô có biết tại sao tôi ghét cô không?

Lan im lặng.

– Vì cô giống tôi ngày xưa.

Bà kể. Hồi trẻ, bà cũng từng là dâu trưởng, sống với mẹ chồng cay nghiệt, từng bị đổ nước mắm vào áo dài, từng bị chửi rủa vì “dám đi làm mà không lo cơm nước”. Bà chịu đựng, nuốt nước mắt vào trong, nghĩ rằng khi làm mẹ chồng, bà sẽ khác. Nhưng oái oăm thay – nỗi hằn học năm xưa không tan, nó ngủ yên và chờ dịp để sống lại. Và Lan – với sự điềm tĩnh, công việc ổn định, sự hiện diện yên ả nhưng vững vàng – đã vô tình khơi dậy cái cảm giác bất lực cũ trong bà. Bà đã “trả thù” cái quá khứ của mình… bằng chính con dâu.

Lan ngồi lặng đi. Tim cô nghẹn lại. Không phải vì thương hại, mà là vì thấu hiểu.

– Mẹ à, con không cần mẹ phải thích con. Chỉ cần mẹ đừng tự làm khổ mẹ nữa.

Lần đầu tiên, bà Diệu nhìn cô con dâu mà không có lớp phòng vệ trong mắt. Và lần đầu tiên, bà khóc.


Phần kết (vài tuần sau)

Ngày bà Diệu xuất viện, Lan đến đón. Bà bước chậm rãi, tay xách túi vải cũ. Khi ngang qua một tiệm giặt là, bà bỗng dừng lại, chỉ tay:

– Lần tới nếu bận, cứ đưa quần áo cô giặt ở đây. Giặt máy dễ hỏng lắm…

Lan cười nhẹ. Không hẳn là một cái xin lỗi. Nhưng đó là cách bà Diệu nói lời ấy – theo cách của một người mẹ, đang học lại cách yêu thương.

Related Posts

Max nằm đó, yếu ớt, đôi mắt vẫn nhìn Mai thật lâu

Giữa cơn bão lớn ở vùng núi phía Bắc, chiến sĩ công an Mai đang cùng chú chó nghiệp vụ Max – một con chó Malinois thông…

Hiệu trưởng ở Gia Lai đang được quan tâm nhất lúc này

Ông K. đã thừa nhận hành vi của mình và làm bản tường trình vụ việc. Báo Người đưa tin ngày 8/5 có bài Hiệu trưởng gửi…

Triệt phá cơ sở sản xuất, buôn bán số lượng lớn sản phẩm mỹ phẩm giả

Ngày 07/5, Phòng Cảnh sát kinh tế- Công an tỉnh Bắc Giang triệt phá một cơ sở sản xuất, buôn bán số lượng cực lớn mỹ phẩm…

Anh trai vứt tôi ra đường bơ vơ chỉ vì món nợ 50 triệu tôi thua lỗ đầu đời, 4 năm sau tôi “đổi đời”

Tôi là thằng em út trong một gia đình nghèo ba đời. Từ bé đã sống trong cái bóng quá lớn của anh trai – người luôn…

Ngô Thanh Vân CHÍNH THỨC công khai việc có con đầu lòng, dàn sao Việt và khán giả gửi lời chúc mừng

Ngay khi biết tin Ngô Thanh Vân đang mang thai con đầu lòng, bạn bà và fan hâm mộ đồng loạt gửi lời chúc mừng.    …

Bị CĐM đ/ồn có bầu, H’Hen Niê tung ngay bức ảnh n/óng b/ỏng chứng minh, nhà chồng quay ngoắt thái độ

H’Hen Niê gây sốt với body chuẩn từng centimet sau 2-4 giờ tập gym mỗi ngày, chia sẻ bí quyết duy trì vóc dáng hoàn hảo dù…