Ở làng Đông Sơn, có một gia đình nọ tên là ông Lâm và bà Hảo. Sau nhiều năm tích góp, hai vợ chồng quyết định xây lại ngôi nhà cũ kỹ để đón con trai cưới vợ. Họ chọn ngày khởi công vào mùng 5 tháng 7 âm lịch – ngày mà thầy phong thủy trong vùng từng khuyên là không nên động thổ vì phạm vào “Tam Tai” và trùng năm tuổi của ông Lâm – tuổi Thân.
Dù người thân can ngăn, ông Lâm không tin vào chuyện tâm linh, ông bảo: “Nhà là do người làm nên, không lẽ cái ngày xấu lại cản được mình sống tốt?”
Nhưng kể từ ngày bắt đầu xây, đủ chuyện không may xảy ra. Đầu tiên là thợ xây bị ngã giàn giáo, phải nghỉ việc. Rồi xe chở vật liệu bị lật, làm trễ tiến độ. Đến giữa chừng thì bà Hảo đổ bệnh nặng, nhà vừa lo chạy chữa, vừa phải dừng thi công. Chưa hết, đất phía sau nhà bị sạt lở sau trận mưa lớn, móng nhà phải làm lại từ đầu, tốn kém gấp đôi.
Cả làng xì xào, người thương thì bảo “tội nghiệp, chắc bị hạn làm nhà”, người giễu thì nói “người không tin đất trời thì trời thử cho biết”.
Đến cuối năm, ngôi nhà vẫn chưa hoàn thiện. Ông Lâm ngồi trước hiên, nhìn đống vật liệu ngổn ngang, thở dài: “Giá mà lúc đầu nghe lời, xem kỹ ngày giờ, thì chắc đâu đến nỗi…”
Câu chuyện của ông bà Lâm từ đó trở thành bài học truyền miệng trong làng: “Làm nhà là việc lớn, chọn ngày giờ đâu chỉ là mê tín, mà là cách người xưa giữ sự an yên với trời đất.”
—
Cậu muốn tớ viết theo giọng kể dân gian, hiện đại hay mang màu sắc huyền bí hơn không?
You said:
tiếp đi, dân gian
ChatGPT said:
Phần tiếp – “Lời thầy già”
Sau đợt sạt lở, ông Lâm đành gác chuyện xây cất, dắt xe sang làng bên tìm thầy Tư – người xem ngày nổi tiếng đã ngoài bảy mươi, tóc bạc như sương mà mắt vẫn sáng như đuốc.
Thầy Tư nghe xong, vuốt râu gật gù:
“Làm nhà chẳng khác gì thay áo mới cho đất. Đất mà giận thì người ở không yên. Năm nay ông phạm Thái Tuế, lại động thổ ngày Sát Chủ, tai họa kéo đến là phải.”
Ông Lâm cúi đầu, giọng hối lỗi:
“Tôi dốt, tôi cứng đầu… Giờ thầy xem giúp, có cách gì hóa giải không?”
Thầy Tư cười hiền:
“Chuyện đã qua thì qua. Nay ông sửa tâm trước đã. Làm lễ nhỏ tạ đất tạ trời, cầu an gia đạo. Đợi sang năm, khi sao tốt chiếu mệnh, hãy khởi công lại. Không vội mà hỏng việc.”
Nghe lời, ông Lâm làm lễ, tạm dựng chòi ở cạnh để trông đất, hằng ngày đốt nhang thắp hương, dọn dẹp sạch sẽ. Lạ thay, từ đó bệnh bà Hảo thuyên giảm, chuyện nhà yên ấm trở lại. Sang năm sau, chọn được ngày tốt, ông Lâm mới cho xây lại. Lần này mọi việc suôn sẻ, thợ thuyền thuận hòa, nhà vừa dựng xong thì con trai cũng cưới được vợ hiền.
Người làng thấy vậy, ai cũng bảo:
“Người biết sửa lòng, trời đất cũng mở lối. Cái hạn không nằm ở đất, mà nằm ở người chẳng biết kiêng dè.”
Và từ đó, mỗi lần có ai định làm nhà, cả làng lại nhắc câu:
“Muốn an cư chớ xem thường ngày tháng – một ly sai, một đời lệch.”