Tiếng pháo điện vang rộn khắp xóm nhỏ. Căn nhà ba tầng khang trang được treo đầy dây ruy băng đỏ. Người ta bảo nhà trai giàu có, con dâu được gả vào đây là “chu//ột sa chĩ//nh gạo”. Ai ngờ…
Cô dâu Hân, trong chiếc váy trắng tinh khôi, nắm chặt bó hoa cưới. Đôi tay run lên không phải vì lạnh mà vì ánh mắt của mẹ chồng đang quét qua người cô
Bà Tình – mẹ chú rể – đứng trước cổng, giọng lạnh tanh cất lên giữa đông đủ quan viên hai họ:
– Con gái nhà ai mà chưa cưới đã có b///ầ/u? Còn định đi cửa chính cho thiên hạ ch///ê cười à?
Tiếng xì xào vang lên như sóng. Hân ch;;;ế;;t l;;ặ;;;ng. Gió lật tà váy cô như nh;;ạ;;o b;;á;;;;ng. Mặt cô đỏ bừng nhưng không phải vì x;;;ấ;;;u h;;;ổ, mà vì că//m ph///ẫ//n.
– Mẹ nói gì vậy ạ? – Hân lắp bắp.
– Tôi không chấp nhận con dâu ch;;;;ử;;a trước mà lên mặt. Đám cưới vẫn làm, nhưng phải biết thân biết phận. Đi cửa sau!
Cô dâu đứng sững như hóa đá. Mẹ cô – bà Luyến – vừa mới bước xuống xe, nghe câu đó, mặt tái lại rồi chuyển sang tí;;m b;;ầ;;m. Bà không nói một lời, bước thẳng tới nắm tay con gái.
– Đi về! Mẹ không gả con cho cái nhà coi thường danh dự nhà này!
– Mẹ ơi…
– Về! – Giọng bà s;;ắc như th;;ép – Mẹ thà nuôi con cả đời, chứ không để con sống nh;;;ụ;;c như thế!
Chú rể hoảng hốt lao tới:
– Mẹ! Sao mẹ nói thế? Con và Hân yêu nhau thật lòng… chuyện cái th;;;a;;;;i là…
– C;;â;;m miệng! – Bà Tình qu;;;át – Con muốn mất mặt thì tự cưới, đừng lôi cái danh nhà này xuống ruộng!
Cô dâu không khóc. Cô ngẩng đầu nhìn mẹ chồng tương lai một lần cuối. Một nụ cười nhạt thoáng qua môi. Cô buông bó hoa cưới xuống đất, nơi vừa nãy bà Tình chỉ tay ra lệnh.
Không ai ngờ được, trong đám cưới đáng ra phải là ngày hạnh phúc nhất, cô dâu lại rời đi giữa bao con mắt sửng sốt.
Cửa chính vẫn mở toang, nhưng người con gái ấy bước đi mà không ngoái đầu lại.