Tôi vẫn nhớ như in ngày cưới của anh tôi – Hưng. Một đám cưới đẹp như mơ. Cô dâu là chị Thu, giỏi giang, dịu dàng, ăn nói nhẹ nhàng như nước mưa đầu hạ. Cả nhà ai cũng mừng cho anh. Riêng tôi, dù lúc ấy mới học lớp 11, cũng phải thốt lên:
“Chị dâu xinh mà hiền quá, chắc anh Hưng sướng cả đời.”
Vậy mà chỉ 5 năm sau, anh tôi từ một người cao to, da ngăm khỏe mạnh, nụ cười lúc nào cũng thường trực – trở thành một cái bóng gầy gò, lưng còng, tóc lưa thưa sớm bạc, mắt trũng sâu. Anh lặng lẽ, ít nói, đi làm về là rút vào phòng, chỉ thở dài. Tôi về thăm nhà, nhìn mà xót cả ruột.
Một hôm, tôi hỏi nhỏ mẹ:
“Sao dạo này anh Hưng như người mất hồn thế mẹ?”
Bà chỉ lắc đầu:
“Cái Thu nó hiền… mà kỳ. Lúc nào cũng cười cười, nhưng tao thấy lạnh người lắm con ạ.”
Tôi quyết định ở lại vài hôm để xem có chuyện gì. Và rồi tôi thấy những điều không ai ngờ.
Chị Thu dậy từ 4h sáng, đi quanh nhà… rút cầu dao điện. Tối đến, chị khóa cửa, giấu chìa, kiểm tra từng ngăn kéo, từng góc tủ, ghi lại bằng một cuốn sổ nhỏ màu đen, nét chữ ngay ngắn như máy in. Một tối tôi đi xuống lấy nước, nghe tiếng chị thì thầm trong phòng – không phải gọi anh Hưng, mà là… trò chuyện với cái tủ quần áo.
“Tao bảo rồi, đừng để anh ấy biết mày ở đây. Mày mà làm lộ, tao không tha.”
Tôi nổi da gà.
Hôm sau, tôi lặng lẽ hỏi anh Hưng. Anh cười méo xệch:
“Không sao đâu. Chỉ là… cô ấy hơi cẩn thận. Với cả… em đừng mở cái tủ ở phòng ngủ.”
Tôi chờ lúc nhà đi vắng, len vào phòng, mở chiếc tủ quần áo đó ra – trống trơn, ngoài một con búp bê sứ đặt ngay ngắn chính giữa.
Tôi hét lên, ngã bật ra sau. Lúc mở mắt, chị Thu đã đứng đó, nụ cười dịu dàng nhưng ánh mắt trống rỗng:
“Em tò mò quá nhỉ. Đừng lặp lại.”
Tôi bỏ về thành phố ngay hôm sau, không dám quay đầu. Chỉ biết vài tháng sau, anh tôi đơn phương ly hôn, dọn ra ngoài sống. Chị Thu vẫn ở căn nhà đó – một mình. Nhưng tối nào đi ngang, hàng xóm cũng nghe tiếng chị nói chuyện.