Hôm đó là giỗ 49 ngày của mẹ vợ tôi.
Gia đình bên ngoại tụ họp đông đủ, từ cụ già 80 đến lũ trẻ con lon ton chạy quanh mâm.
Không khí trang nghiêm, tiếng tụng kinh còn vang lên từ phòng thờ trên tầng.
Giữa lúc mọi người đang ngồi bên mâm cơm tưởng niệm, thằng cháu 5 tuổi của vợ tôi – mặt mũi ngây ngô, đang nhai dở miếng giò lụa – bỗng chỉ thẳng vào tôi rồi nói to:
“Chú này làm bà sưng bụng!”
Cả mâm cơm đông cứng như bị điểm huyệt.
Tôi ngẩn người, chưa kịp phản ứng thì bà bác họ đập mạnh đũa xuống mâm:
“Cái gì?! Thằng bé nói gì đấy?”
Mấy bà mấy cô bắt đầu xì xào. Cả họ đổ dồn ánh mắt về phía tôi – một đứa con rể luôn được khen là hiền lành, lễ phép, mẫu mực.
Tôi bật cười gượng:
“Trẻ con nói linh tinh ấy mà…”
Nhưng ánh mắt nghi ngờ đã lướt qua mặt từng người.
Rồi bác trưởng họ vỗ bàn:
“Không đùa! Trẻ con không tự nhiên nói thế! Điều tra đi! Gắn mấy cái camera trong nhà rồi còn gì!”
Cả buổi giỗ rối loạn.
Mọi người chia nhau lục lại camera ở phòng thờ, phòng khách, bếp, hành lang…
Đến đoạn trưa cách đây 1 tuần, hình ảnh rõ nét quay cảnh tôi lén lút leo lên phòng thờ, nơi đặt di ảnh mẹ vợ.
Tôi quỳ trước ảnh bà… nhưng hành động sau đó mới khiến cả nhà lặng người:
Tôi nhẹ nhàng lấy một lọ tro từ trong bụng bức tượng Phật nhỏ phía sau di ảnh, mở nắp rồi rút ra một cuộn giấy gói cẩn thận trong túi nilon, đặt vào túi áo rồi đi xuống nhà như không có chuyện gì.
Đoạn sau còn sốc hơn:
Camera bếp ghi lại cảnh tôi lấy thuốc cho vào bát canh gà của ông cậu ruột bên vợ, người vừa từ quê lên xin lại sổ đỏ mẹ vợ để lại.
Cả nhà ngơ ngác lẫn kinh hãi.
Bác trưởng họ giọng run run hỏi:
“Rốt cuộc… là mày lấy cái gì trong bức tượng thờ mẹ tao…?”
Tôi im lặng.
Một người họ mở cuộn giấy ra giữa sân. Đó là bản di chúc viết tay của mẹ vợ, được niêm kín cẩn thận, có dấu điểm chỉ đàng hoàng.
Nội dung ghi rõ:
“Toàn bộ phần đất của tôi để lại cho con gái út – tức vợ tôi hiện tại – không chia cho ai cả, vì những năm qua chỉ có nó chăm sóc tôi.”
Hoá ra, tôi cố tình giấu di chúc, dựng chuyện ‘chia đều tài sản’ để đẩy các anh chị em vợ vào mâu thuẫn, rồi… lặng lẽ gom tài sản về một mối.
Thằng bé nói “chú làm bà sưng bụng” không phải bịa đặt.
Trước đó 2 tuần, tôi từng nói đùa với nó rằng:
“Nếu không có chú, bà ngoại mày còn sống khoẻ chán!”
Bà cụ mất vì đột quỵ, nhưng sau khi nghe những gì tôi nói, cả họ nhà vợ đồng loạt đi làm đơn… yêu cầu khai quật lại.
Kết quả giám định pháp y được gửi về 3 tuần sau.
Trong tro cốt có dấu hiệu của thuốc độc.
Câu nói tưởng đùa của đứa trẻ, hóa ra là mở đầu cho một bi kịch gia đình.
Kẻ giỏi che giấu nhất, luôn là kẻ mọi người không ngờ tới.
Còn tôi?
Tôi ngồi lặng trong đồn, thẩm vấn suốt đêm, chỉ mong một lần được gặp lại vợ, để nói rằng:
“Anh chỉ muốn tất cả là của em… nhưng sai cách mất rồi.”