Ngày rước dâu, họ nhà trai kéo đến với khí thế rộn ràng. Nhưng vừa bước qua cổng nhà gái – mái tôn đơn sơ, sân lót gạch tàu cũ, tường loang vữa – mẹ chú rể lập tức bĩu môi, thở dài đầy khinh miệt:
“Mới bước vô mà thấy nghèo rớt mồng tơi. Cưới con dâu kiểu này chẳng biết sau này có đỡ đần được gì không hay chỉ làm gánh nặng…”
Không khí chùng xuống. Nhà gái im lặng. Cô dâu nhìn mẹ rồi cúi đầu, siết tay thành nắm.
3 ngày sau.
Cả họ nhà trai kéo đến nhà gái để “trả lễ” theo nghi thức. Nhưng khi vừa đến, họ tá hỏa khi thấy toàn bộ khu vườn bên hông nhà đã được tháo dỡ hàng rào, mở ra một cánh cổng bằng sắt lớn.
Đằng sau lớp tường cũ kỹ ấy là…
Một khu biệt thự sân vườn rộng hàng ngàn mét vuông – thiết kế kiểu cổ điển châu Âu, hồ cá koi, gara ô tô, nhà kính trồng lan, và… một dãy nhà kho đầy camera giám sát.
Chưa kịp định thần, thì một người đàn ông từ trong bước ra – mặc sơ mi trắng, dáng dấp quyền lực – chính là cậu ruột cô dâu. Ông cười nhạt, chỉ vào khu nhà vừa mở:
“Đây là cơ sở sản xuất thực phẩm sạch xuất khẩu. Do ba mẹ con bé đứng tên chủ.
Trước giờ chúng tôi chọn sống giản dị, giữ riêng không khoe khoang. Nhưng hôm nay thì nên cho ai đó biết… đừng đánh giá con người qua lớp sơn tường.”
Mẹ chú rể đứng sững như tượng. Chân run, mắt đảo liên hồi. Bà lắp bắp:
“Tôi… tôi tưởng chỉ là nhà quê…”
Cô dâu tiến đến, nhìn thẳng vào bà – ánh mắt không giận dữ, chỉ bình thản:
“Ở đây chúng tôi sống bằng công sức. Không dát vàng ngoài mặt, nhưng trong tâm không rỗng ruột.
Còn ai đó… sống bằng sĩ diện và ánh nhìn từ trên xuống.”
Câu chuyện lan khắp vùng. Dân mạng gọi đây là:
“Đám cưới nghèo giả – giàu thật – dạy cho kẻ sĩ diện một bài học để đời.”
Từ hôm đó, nhà trai không còn dám lên tiếng. Nhưng mỗi lần nhắc đến “nhà gái”, mẹ chú rể chỉ biết cúi đầu… và im lặng.