×
×

3 tháng ở cữ là 3 tháng tôi rửa mặt bằng nước mắt, mẹ chồng tôi quá ki//nh kh//ủng, cả đời này tôi sẽ không bao giờ quên

Ngày tôi sinh con, tôi cứ ngỡ mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian. Bé trai đầu lòng chào đời khỏe mạnh, chồng tôi nắm chặt tay tôi trong phòng hậu sản, ánh mắt rưng rưng vì xúc động. Nhưng tôi không ngờ rằng, giây phút con cất tiếng khóc chào đời cũng là lúc hành trình cay đắng của tôi bắt đầu – một hành trình mà suốt 3 tháng ở cữ, tôi đã sống trong những giọt nước mắt lặng thầm.

Mẹ chồng tôi là người phụ nữ truyền thống. Từ ngày tôi sinh, bà gần như giành hết quyền chăm cháu. “Con đẻ là chuyện của con, chăm cháu là việc của mẹ chồng” – bà nói thế, và cũng làm đúng như vậy.

Tôi muốn ôm con cho bú, bà giật lại: “Con chưa đủ sữa đâu, để mẹ pha sữa ngoài cho cháu.”
Tôi muốn thay tã cho con, bà nói: “Cháu còn nhỏ, không quen tay, để mẹ làm.”
Tôi muốn ru con ngủ, bà lườm tôi: “Cô mới sinh xong, ngủ đi, đừng có làm rối việc lên.”

Dần dần, con tôi không còn tìm đến tôi mỗi khi khóc. Bà chăm nó từ giấc ngủ đến giấc ăn. Còn tôi – người mẹ vừa trải qua cuộc vượt cạn đầy đau đớn – chỉ như cái bóng trong chính căn nhà của mình.

Chồng tôi đi làm suốt ngày. Tối về, thấy mẹ và vợ có vẻ không hòa thuận, anh chỉ thở dài: “Thôi, em cố gắng nhịn mẹ một chút. Bà già rồi, hay nói nhiều thôi.”
Nhưng anh không biết, tôi nhịn đến mức cạn nước mắt, đến mức chỉ cần một tiếng động nhỏ cũng khiến tôi hoảng sợ.

Ngày thứ 15 sau sinh, tôi bị sốt cao. Người mỏi nhừ, ngực căng tức vì sữa tắc. Tôi rên nhẹ một tiếng, thì mẹ chồng tôi đi vào:
“Cô đừng có mà lười. Phụ nữ ngày xưa sinh xong là xuống đồng làm ruộng ngay. Cô nằm thế này là hư người ra đấy.”

Tôi cố ngồi dậy, nước mắt ứa ra vì đau. Nhưng bà vẫn lạnh lùng:
“Tôi nuôi ba đứa con rồi, không cần ai dạy. Cô cứ theo đúng lời tôi thì không chết được đâu.”

Tôi khóc. Khóc vì đau, vì tủi, vì mình đang là mẹ mà lại không được chăm con, không được yêu thương, không được là chính mình.

Mỗi ngày tôi sống như một cái bóng. Muốn ăn cũng phải đợi bà cho phép. Muốn tắm gội cũng phải canh bà không có ở nhà. Tôi từng mong có ai đó hỏi: “Con có ổn không?” Nhưng không ai hỏi. Ai cũng nghĩ, có mẹ chồng chăm là tôi sung sướng.

Không. Tôi chưa từng thấy mình cô đơn như thế.

Một lần giữa đêm, con tôi sốt nhẹ. Tôi ôm con vào lòng, lo lắng run rẩy. Mẹ chồng tôi bước vào, giật con từ tay tôi:

“Cô đừng có làm loạn. Con nít sốt là chuyện thường. Cho nó ngủ đi.”

Tôi gào lên: “Con là con của con, mẹ không thể cứ cướp nó khỏi tay con như vậy được!”

Bà trừng mắt: “Nếu cô không biết chăm thì đừng có đẻ. Tôi nuôi cháu tôi!”

Đêm đó, tôi bế con ra phòng khách, ngồi co ro trên ghế sofa, ru con ngủ bằng tiếng nấc. Tôi sợ quay về phòng. Tôi sợ nghe thêm một câu lạnh lùng nữa.

Ba tháng trôi qua dài như ba năm. Vết mổ lành dần, nhưng vết thương trong lòng thì vẫn âm ỉ. Tôi không còn là chính tôi nữa. Mỗi ngày tỉnh dậy, tôi phải tự nhắc mình: “Mình đang làm mẹ, mình phải mạnh mẽ vì con.”

Khi hết thời gian ở cữ, tôi thu dọn đồ đạc về nhà mẹ đẻ vài hôm. Mẹ tôi nhìn tôi – gầy đi, mắt trũng sâu, tay chân xanh xao – mà rơi nước mắt.

“Mẹ xin lỗi vì đã gả con đi mà không ngờ con lại khổ như vậy.”

Tôi ôm mẹ, òa khóc như một đứa trẻ. Mẹ không trách tôi yếu đuối. Mẹ chỉ nhẹ nhàng bảo: “Ở đây bao lâu cũng được. Con không cần vội về.”

Lần đầu tiên sau ba tháng, tôi ngủ một giấc yên bình. Không có ai giật con khỏi tay tôi. Không có ai mắng tôi vì không biết chăm con. Chỉ có vòng tay mẹ ru tôi bình yên, như ngày tôi còn bé.

Giờ đây, con tôi đã hơn một tuổi. Mỗi lần nhìn lại quãng thời gian ở cữ, tôi vẫn thấy nhói trong tim. Mẹ chồng tôi – người tôi từng cố gắng gần gũi – đã để lại trong tôi một nỗi sợ mà mãi sau này tôi mới học được cách tha thứ.

Tôi kể ra câu chuyện này, không phải để trách cứ ai. Mà để những người phụ nữ đang và sẽ làm mẹ hiểu rằng: sau sinh, điều người phụ nữ cần không chỉ là một bát canh nóng hay một tấm chăn ấm. Mà là sự cảm thông, thấu hiểu, là một câu hỏi giản dị: “Con có mệt không? Con có cần mẹ giúp gì không?”

Và tôi mong, những người làm mẹ chồng cũng hiểu: yêu thương không phải là kiểm soát. Bao dung không có nghĩa là áp đặt. Một người phụ nữ vừa làm mẹ cần nhất là cảm giác được yêu thương – chứ không phải bị giám sát.

Nếu bạn muốn chuyển câu chuyện này thành video hoặc bản ghi âm giọng kể xúc động, mình có thể giúp thêm.

Related Posts

Tình hình đầy x-ót x-a tại Bắc Giang ngay lúc này

Sáng 22/6, một người dân ở xã Yên Định, huyện Sơn Động bị nước lũ cuốn trôi khi đang trên đường đi qua cầu bắc qua suối…

1 năm nhiều nước mắt với người dân Lục Ngạn – Bắc Giang

Sáng 22/6, một người dân ở xã Yên Định, huyện Sơn Động bị nước lũ cuốn trôi khi đang trên đường đi qua cầu bắc qua suối…

Con gái c-ãi tôi cưới cái thằng nghèo ki;/ết x;/ác, lễ ăn hỏi vừa mới xong, nhà trai đã lé-n bàn nhau ‘rước về để sai vặt’

“Lễ ăn hỏi vừa xong, nhà trai bàn nhau rước con tôi về để sai vặt – ai ngờ một cuộc gọi của nó khiến cả nhà…

Cứ thấy tôi phơi đồ là con nhà hàng xóm thò tay ném trộm xuống mương, tôi âm thầm gài 1 thứ vào áo

“Áo phơi vừa hứng nắng đã rơi xuống mương, đến khi tôi gài một thứ vào đó thì bố mẹ hàng xóm tự đến xin tha” Không…

Phát hiện dầu dùng cho thức ăn chăn nuôi bị chế biến thành dầu ăn cho người

Trước thông tin một số cơ sở bị phát hiện sử dụng dầu ăn nhập khẩu với mục đích dành cho thức ăn chăn nuôi để sản…

Mấy tháng trôi qua, tự dưng chuột bọ kéo đến quẩn quanh chiếc Lada khiến ông Hoàng nghĩ do đồ đồng nát chất gần đó

Vụ Án Chiếc Lada Cũ Nhà ông Hoàng bà Thắm ở huyện Bắc Cái nổi tiếng khắp vùng vì vựa đồng nát lớn nhất nhì tỉnh. Từ…