Vừa tới nhà sếp, tôi sữ//ng người khi thấy vợ cũ bước ra, cho//áng vá//ng khi biết thân phận hiện tại của cô ấy…
Tôi là Nam, 36 tuổi, nhân viên kinh doanh lâu năm trong công ty xây dựng. Sáng nay, sếp tổng mời tôi tới nhà riêng bàn về dự án mới. Tôi hồi hộp lắm, vì nếu thuận lợi, tôi sẽ được thăng chức phó phòng, tiền lương tăng gấp đôi.
Tới cổng biệt thự, tôi vẫn còn run. Căn nhà lớn, sân vườn phủ đầy hoa giấy. Người giúp việc ra mở cửa, mời tôi vào phòng khách rộng thoáng. Tôi vừa ngồi xuống thì nghe tiếng bước chân nhẹ phía sau. Quay đầu lại, tôi chết sững.
Người phụ nữ mặc váy dài màu kem, tóc búi gọn, khuôn mặt dịu dàng bước ra, tay cầm ấm trà. Cô ấy… chính là Thu, vợ cũ của tôi.
Tôi ngỡ ngàng đến mức không thốt nên lời. Ba năm trước, chúng tôi ly hôn sau gần bốn năm chung sống. Lúc đó, tôi chỉ là nhân viên quèn, lương ba cọc ba đồng. Thu muốn mở tiệm bánh nhưng tôi không ủng hộ. Tôi trách cô ấy mơ mộng, không lo nội trợ, còn cô ấy thì giận vì tôi không hiểu ước mơ của vợ. Chúng tôi cãi vã triền miên, rồi đường ai nấy đi.
Sau ly hôn, tôi lao đầu vào làm việc, nghe đâu Thu chuyển tới thành phố khác. Vậy mà hôm nay, cô ấy xuất hiện ở đây, trong ngôi biệt thự này, với dáng vẻ tự tin và dịu dàng hơn bao giờ hết.
Sếp tổng từ trên lầu bước xuống, vui vẻ bắt tay tôi:
– Nam đến rồi à, tôi đợi cậu để bàn chuyện ký hợp đồng. À, giới thiệu với cậu, đây là Thu – vợ tôi.
Tôi choáng váng, tim đập thình thịch. Vợ… vợ sếp? Tôi cố giữ bình tĩnh, gượng cười chào Thu. Cô ấy cũng mỉm cười, ánh mắt điềm tĩnh như chưa từng có quá khứ với tôi.
Trong suốt buổi nói chuyện, tôi gần như không tập trung nổi. Sếp kể về dự án mới, về việc muốn phát triển chuỗi quán cà phê kết hợp tiệm bánh, và muốn tôi phụ trách mảng xây dựng nội thất. Sếp nói thêm:
– Ý tưởng này là của vợ tôi. Cô ấy từng học làm bánh, rất am hiểu thị trường. Tôi tin dự án sẽ thành công lớn.
Nghe tới đó, tim tôi nhói lên. Tôi nhớ những lần Thu nói về ước mơ mở tiệm bánh nhỏ, có thể tự tay làm ra những chiếc bánh xinh xắn, bán cho khách và nhìn họ vui vẻ thưởng thức. Ngày đó, tôi đã cười nhạt, bảo cô ấy chỉ giỏi mơ mộng viển vông.
Bây giờ, người sếp mà tôi kính trọng lại hết lòng nâng đỡ giấc mơ ấy, biến nó thành dự án lớn, mang lại danh tiếng cho cả công ty. Nhìn Thu trò chuyện cùng chồng, ánh mắt cô ấy lấp lánh niềm hạnh phúc và tự tin. Tôi bỗng thấy nghẹn ngào.
Sau cuộc họp, sếp tiễn tôi ra cổng, vỗ vai tôi:
– Tôi tin cậu sẽ làm tốt dự án này. Cậu có năng lực, chỉ cần đặt tâm vào công việc, mọi thứ tốt đẹp sẽ đến.
Tôi cúi đầu cảm ơn. Trên đường lái xe về, tôi cứ nghĩ mãi về Thu. Tôi nhận ra, khi xưa cô ấy không hề “mơ mộng viển vông” như tôi từng nghĩ. Chỉ là tôi quá ích kỷ, không sẵn sàng đồng hành cùng ước mơ của vợ. Và giờ đây, một người khác đã thay tôi làm điều đó, thậm chí còn làm tốt hơn tôi gấp nhiều lần.
Buổi tối hôm ấy, tôi ngồi một mình trong căn phòng nhỏ, nhìn ánh đèn vàng vọt. Tôi hiểu, có những thứ mất đi rồi sẽ không bao giờ quay lại được. Nhất là khi người phụ nữ ấy đã tìm được nơi thuộc về mình, nơi có người luôn sẵn sàng lắng nghe và nâng đỡ ước mơ của cô ấy.
Tôi tự nhủ, từ hôm nay, tôi sẽ thay đổi cách nhìn với những người xung quanh. Biết đâu, một ngày nào đó, tôi cũng sẽ gặp được người đồng hành thực sự, và biết cách trân trọng họ hơn những gì tôi đã từng.