Mảnh đất nằm lặng lẽ dưới tán cây bàng già, nơi ông Ba từng ngồi kể chuyện cho Hùng và Nam thời thơ bé. Giờ đây, nó không còn là nơi gắn kết nữa. Hùng đứng chống cuốc, mồ hôi nhễ nhại, nhìn Nam bước xuống từ chiếc xe máy bóng loáng. “Anh không có quyền bán nó,” Hùng gằn giọng. Nam cười nhạt, tay cầm xấp giấy tờ: “Đất là của cả nhà, không phải của riêng anh.” Gió thổi qua, mang theo mùi đất ẩm và cả cái lạnh lẽo của tình thân đang rạn nứt.
Buổi tối, trong căn nhà lợp tôn cũ kỹ, bà Lan ngồi giữa, hai tay run run cầm chén trà. Hùng đập bàn: “Mẹ biết con ở đây cả đời, cày cuốc vì mảnh đất này. Nó bỏ đi thành phố, giờ về đòi chia chác à?” Nam không chịu thua: “Anh nghĩ em không cần tiền sao? Anh giữ đất thì sống được bao lâu nữa với cái ruộng cằn ấy?” Tiếng quát tháo vang lên, át cả tiếng dế kêu ngoài sân. Bà Lan im lặng, mắt đỏ hoe, nhưng không ai để ý.
Hôm họp gia đình, Hùng mang theo cây cuốc, như thể sẵn sàng bảo vệ mảnh đất bằng sức mạnh. Nam đặt xấp giấy tờ lên bàn: “Đây là di chúc bố viết, có chữ ký ông trưởng họ chứng nhận. Đất chia đôi!” Hùng cười khẩy: “Giấy giả thì tao không tin.” Đúng lúc ấy, bà Lan lên tiếng, giọng yếu ớt: “Các con thôi đi. Đất này… không phải để chia. Bố con dặn để lại cho cái đình làng, nhưng mẹ không dám nói.”
Hai anh em lặng người. Mảnh đất họ tranh giành hóa ra không thuộc về ai trong số họ. Hùng buông cây cuốc, Nam gấp xấp giấy lại. Bà Lan đứng dậy, bước ra sân, nhìn lên tán bàng già. “Các con muốn cãi nhau, thì cãi với bố các con dưới suối vàng đi,” bà nói, rồi quay vào nhà. Tiếng gió vẫn thổi, nhưng không ai lên tiếng nữa.