×
×

Nam trở lại với nụ cười rạng rỡ, anh đưa tôi một xấp tiền, đủ để thanh toán viện phí và mua những thứ cần thiết cho con

Ngày 30/4, ngày cưới của tôi và Nam diễn ra trong niềm vui ngập tràn. Chúng tôi không giàu, nhưng tình yêu của chúng tôi đủ lớn để vượt qua mọi khó khăn. Sau đám cưới, chúng tôi còn dư khoảng 60 triệu đồng – một khoản tiền không nhỏ đối với một cặp vợ chồng trẻ vừa bắt đầu. Nam, với ánh mắt lấp lánh, nói với tôi về giấc mơ khởi nghiệp. Anh muốn mở một cửa hàng cà phê nhỏ, nơi anh có thể tự tay pha chế những ly cà phê thơm lừng và xây dựng một thương hiệu của riêng mình. Tôi ủng hộ anh, dù trong lòng thoáng chút lo lắng. Chúng tôi vừa biết tin tôi mang thai, và dự sinh là ngày 11/11. Thời gian không còn nhiều, tôi nghĩ anh sẽ cân nhắc kỹ hơn.

Nhưng Nam quyết tâm. Anh nói: “Anh muốn làm điều này vì tương lai của chúng ta, vì con. Nếu thành công, em và con sẽ không phải lo lắng gì nữa.” Tôi gật đầu, tin tưởng chồng. Toàn bộ số tiền 60 triệu, cùng với những khoản tiết kiệm ít ỏi khác, được dồn vào việc thuê mặt bằng, mua máy pha cà phê và trang trí quán. Tôi vẫn đi làm, dù bụng ngày càng to và mệt mỏi. Nam thì ngày đêm ở quán, tất bật với những kế hoạch lớn lao. Anh bảo: “Chỉ cần vài tháng, quán sẽ đông khách, em ạ.”

Thế nhưng, mọi thứ không như mong đợi. Quán cà phê của Nam vắng hoe. Vị trí mặt bằng không tốt, đối thủ cạnh tranh lại quá mạnh. Khách đến một lần rồi chẳng quay lại. Tiền thuê mặt bằng, tiền nguyên liệu, tiền điện nước… ngốn hết từng đồng. Đến tháng thứ ba, chúng tôi gần như cạn kiệt tiền. Tôi sắp đến ngày sinh, bệnh viện, tã lót, sữa cho con – tất cả đều cần tiền. Nhưng mỗi lần tôi nhắc, Nam chỉ thở dài: “Ráng chút nữa, em. Anh sẽ xoay được.”

Tôi thèm ăn một bát bún bò, một món ăn chẳng đắt đỏ gì. Nhưng khi tôi ngập ngừng nói với Nam, anh cau mày: “Em ăn được bao nhiêu đâu? Mua làm gì cho phí tiền!” Tôi lặng lẽ gật đầu, nuốt nước mắt vào trong. Tôi không dám kêu ca, không muốn chồng thêm áp lực. Nhưng trong lòng, tôi bắt đầu sợ hãi. Số tiền dành dụm đã hết, công việc khởi nghiệp của Nam thất bại, và tôi sắp sinh con. Tương lai phía trước mịt mờ.

Ngày 10/11, tôi trở dạ sớm. Nam vội vàng đưa tôi vào bệnh viện. Trong cơn đau, tôi chỉ biết nắm chặt tay anh, hy vọng mọi thứ sẽ ổn. Ca sinh khó, tôi phải mổ. Khi tỉnh dậy, tôi thấy Nam ngồi bên cạnh, mắt đỏ hoe. Bé con của chúng tôi, một bé gái, khỏe mạnh và xinh xắn. Nhưng Nam nói nhỏ: “Anh xin lỗi, em. Anh không còn đồng nào để trả viện phí.”

Tôi nghẹn ngào. Bao tháng qua, tôi đã cố gắng không trách móc, nhưng giờ đây, tôi không biết phải làm sao. Nam nắm tay tôi, hứa sẽ tìm cách. Anh rời bệnh viện, nói rằng sẽ đi vay mượn bạn bè. Tôi nằm đó, ôm con, lòng trĩu nặng.

Hai ngày sau, Nam trở lại với nụ cười rạng rỡ. Anh đưa tôi một xấp tiền, đủ để thanh toán viện phí và mua những thứ cần thiết cho con. Tôi ngạc nhiên hỏi: “Anh lấy đâu ra nhiều tiền vậy?” Nam cười, nhưng ánh mắt anh có gì đó lạ lùng. Anh chỉ nói: “Đừng lo, anh xoay được rồi.”

Một tháng sau, khi tôi đã hồi phục và bắt đầu làm quen với vai trò làm mẹ, tôi tình cờ nghe được cuộc nói chuyện của Nam với một người bạn qua điện thoại. Anh nhắc đến việc “bán chiếc đồng hồ” và “may mà có người mua giá cao.” Tôi sững sờ. Chiếc đồng hồ đó là món quà cưới của bố mẹ Nam, một kỷ vật gia đình quý giá mà anh luôn trân trọng. Anh từng nói sẽ không bao giờ bán nó, dù có khó khăn đến đâu.

Tôi lặng lẽ hỏi Nam. Anh cúi đầu, thừa nhận rằng anh đã bán chiếc đồng hồ để trả viện phí và mua đồ cho con. “Anh không muốn em biết, vì anh sợ em sẽ nghĩ anh thất bại hoàn toàn,” Nam nói, giọng nghẹn lại. “Nhưng anh thà mất chiếc đồng hồ còn hơn để em và con phải khổ.”

Tôi ôm lấy Nam, nước mắt lăn dài. Hóa ra, trong lúc tôi nghĩ anh vô trách nhiệm, anh đã âm thầm hy sinh điều quý giá nhất của mình. Từ đó, chúng tôi bắt đầu lại, không còn giấc mơ khởi nghiệp hào nhoáng, nhưng có một gia đình nhỏ, nơi tình yêu và sự hy sinh thầm lặng đã gắn kết chúng tôi chặt chẽ hơn bao giờ hết.

Related Posts

Suy cho cùng, ngo/ại tì;nh là quá trình của 1 chuỗi p:;hản b:;ội, đâu phải cảm xúc nhất thời, nếu thấy có lỗi thật họ đã dừng lại ở ngay giai đoạn đầu

Anh gục xuống, khóc như một đứa trẻ. Tôi không phát hiện ra chồng ngoại tình vì son môi lạ trên áo hay tin nhắn mờ ám…

Chị Linh bật khóc, ôm chặt Hạ, còn anh Tuấn run rẩy, không tin vào tai mình.

Tại một thị trấn nhỏ ở Nha Trang, vợ chồng anh Tuấn và chị Linh sống một cuộc đời giản dị nhưng thiếu vắng tiếng cười trẻ…

Chỉ vừa mới nâng đũa, ông Thành đột nhiên đập mạnh tay xuống bàn, mâm cơm rung lên, bát canh chua sóng sánh, vài giọt nước bắn ra ngoài. “Nhà này không có cái thói ăn cơm trước kẻng đâu nhé!”

Buổi chiều tà, ánh nắng vàng vọt len qua khung cửa sổ gỗ cũ kỹ, phủ lên mâm cơm đạm bạc mà Trà tỉ mỉ chuẩn bị….

Ngọc đang gắp thức ăn, bỗng mỉm cười nhẹ nhàng, đặt đũa xuống, nhìn mẹ tôi và nói: “Được thôi, mẹ. Con sẽ đi”

Tại một khu đô thị mới ở Sài Gòn, căn nhà hai tầng khang trang của vợ chồng tôi vừa hoàn thành sau bao tháng ngày chạy…

Ánh mắt lảng tránh của Nam khiến anh Hùng nghi ngờ. Anh lục balo kỹ hơn và tìm thấy một mẩu giấy gấp nhỏ, dính chặt dưới đáy

Tại một khu phố nhỏ ở Đà Nẵng, gia đình anh Hùng rơi vào hoảng loạn khi cậu con trai 15 tuổi, Nam, mất tích cả ngày….

Chị Hoa vẫn còn đó, nhưng chiếc nhẫn cưới vàng trên tay chị đã biến mất, thay vào đó là một chiếc nhẫn giả r:ẻ ti:ền

Hai ngày sau tang lễ của chị Hoa, không khí trong căn nhà nhỏ ở làng quê Thanh Hóa vẫn nặng nề như chì. Anh Tuấn, chồng…