×

Đúng giờ trống đình điểm canh, tr-ẻ c;/on trong làng bỗng dưng thi nhau khóc, sáng hôm sau là cảnh tượng ch-ấn độ;/ng ở sân đình

Làng Vân có một truyền thống lạ: mỗi đêm đúng giờ trống đình điểm canh (3h sáng), làng sẽ lặng đi trong tĩnh mịch tuyệt đối – không tiếng gà gáy, không chó sủa, không ai bước chân ra khỏi cửa. Truyền từ đời này sang đời khác, nhưng chẳng ai biết vì sao. Người già chỉ nói: “Giữ yên tĩnh cho hồn làng không giận.”

Đêm hôm đó, trời oi nồng lạ thường dù đang mùa lạnh. Đúng lúc trống đình dội lên ba tiếng “Cắc – cắc – cắc”, trẻ con trong làng bỗng khóc ré lên không lý do. Không phải một đứa, mà gần như nhà nào có trẻ cũng bị. Tiếng khóc ré, kéo dài suốt 15 phút, rồi… cùng lúc im bặt.

Dân làng đổ xô dậy trong hoang mang. Có người sợ quá chạy sang đình thắp hương, người thì ôm con khấn vái. Nhưng đêm đó trôi qua không ai lý giải được.

Sáng hôm sau, khi mặt trời vừa lên, tất cả đều đổ dồn về sân đình, nơi một cảnh tượng kinh hoàng hiện ra: Trên sân đình có một tấm chiếu cũ kỹ trải ra, bên trên là hàng loạt bức ảnh đen trắng của những người đã khuất trong làng – nhưng đặc biệt, tất cả họ đều mất cùng một năm: 1975.

Bên cạnh đó là một chiếc trống đình đã rách toạc mặt, dù đêm qua vẫn còn vang lên tiếng canh. Ai cũng tái mặt, nhưng chưa ai dám nói gì.

Bất ngờ lúc ấy, ông Tự – người già nhất làng, 96 tuổi – lảo đảo bước ra giữa sân đình, rồi bỗng hét toáng lên:

– “Tôi không giấu nữa! Là tôi… là tôi với bốn người khác chôn họ không kèn không trống! Năm đó lũ chúng tôi giấu xác dưới móng đình để xây lại lấy tiếng công đức!”

Cả làng chết lặng. Không ai tin vào tai mình.

Ông Tự run rẩy kể lại: Năm 1975, làng xây lại đình. Trong lúc tu sửa móng, một nhóm dân làng phát hiện mấy bộ hài cốt lạ, nghi là nạn nhân bị hại trong thời chiến. Để tránh điều tiếng và giữ tiếng thơm “đình mới dựng không có uế khí”, năm người đàn ông đã giấu chuyện đó, cho lấp đất, đổ móng đè lên. Không cúng, không khấn, không hương khói.

Nhưng kể từ năm đó, cứ đến giờ trống điểm canh, lại có người trong làng mất đột ngột. Đều là người liên quan đến nhóm năm người kia.

Giờ đây, chỉ còn ông Tự là sống sót cuối cùng, và ông tin, tiếng khóc đêm qua là tiếng đòi lại công bằng.

Tấm chiếu và loạt ảnh kia – chẳng ai biết ai để đó, nhưng mọi người đều biết: nó không phải ngẫu nhiên.

Cả làng lập đàn cúng, phá móng đình cũ, xây lại khu tưởng niệm nhỏ cạnh sân. Trẻ con không còn khóc ré đêm trống điểm canh. Nhưng từ đó, làng Vân không ai còn dám phá truyền thống – bởi giờ ai cũng biết hồn làng là gì: không phải ma, mà là lương tâm chưa từng yên.

Related Posts

Mỗi khi hoàng hôn buông xuống, Vịnh Hạ Long như vang vọng giọng ông Huấn, vẫn kể chuyện về Hòn Trống Mái, như thể ông vẫn lái tàu Én Xanh, lướt trên sóng mãi mãi

Chiều thứ bảy, mặt trời đỏ rực như một quả cầu lửa lơ lửng trên Vịnh Hạ Long, nhuộm vàng những ngọn núi đá vôi trồi lên…

Người phụ nữ đang livestream quay cảnh nhóm bạn cùng nhau đi du lịch giữa biển ở Hạ Long thì thuyền đột nhiên ru;/ng lắ;/c d-ữ d-ội

Chiếc tàu du lịch Vịnh Xanh chầm chậm lướt sóng giữa làn nước ngọc xanh biếc của vịnh Hạ Long. Trên boong tàu, tiếng cười nói rộn…

“Ba ngày nghỉ, cả nhà mình đi Hạ Long, cho biết Vịnh đẹp thế nào!” – anh Quý cười lớn, đôi mắt lấp lánh niềm vui hiếm hoi

Tả Thanh Oai, một vùng quê ngoại thành Hà Nội, nơi những con đường đất đỏ bụi mù ngày nắng và lầy lội ngày mưa. Anh Quý,…

Thuyền trưởng hét lên, yêu cầu mọi người mặc áo phao, nhưng giọng ông lạc đi trong tiếng giông

Cuối tuần rồi, gia đình anh Tuấn ở Bắc Ninh náo nức chuẩn bị cho chuyến đi Cô Tô cùng công ty. Bốn người – anh Tuấn,…

Tiếng động cơ tàu cứu hộ vang lên giữa màn đêm, “ở đây! Cháu ở đây!” – Nam dùng chút sức lực cuối cùng để hét lên.

Mùa hè năm nay Hà Nội ngập trong cái nắng oi ả. Gia đình Nam – một cậu bé 11 tuổi vừa hoàn thành xuất sắc năm…

Sáng hôm ấy, bầu trời Hạ Long xám xịt, nhưng cả đoàn vẫn lạc quan: “Mưa chút thôi, rồi sẽ tạnh”

Gia đình tám người của Nam – bố mẹ, anh chị em, và cô bạn gái Linh – đã háo hức chuẩn bị cho chuyến đi Hạ…