Sáng thứ Hai đầu tuần, một cụ ông gầy gò, áo sơ mi bạc màu, quần kaki nhăn nhúm, bước vào một quán cà phê sang trọng nằm giữa trung tâm thành phố. Ông cẩn thận khép cánh cửa kính, bước chậm rãi qua hàng ghế da bóng loáng, ánh mắt dõi quanh tìm một góc nhỏ.
Phía sau quầy, nhân viên phục vụ trẻ nhăn mặt, liếc sang cô bạn đồng nghiệp thì thầm:
– Trời, ông này đi lạc hay sao á? Nhìn cái áo còn không biết đã giặt chưa nữa…
Một nhóm khách trẻ tuổi gần đó bật cười khúc khích. Một cô gái bĩu môi, bấm điện thoại:
– Lại thêm một “ông nội” xin nước lọc không uống cà phê cho coi!
Ông cụ vẫn bình thản ngồi xuống chiếc ghế cạnh cửa sổ. Khi nhân viên đến, ông mở ví, rút ra tờ 10 ngàn:
– Cho tôi ly cà phê đen đá… 9 ngàn được không cháu?
Cô nhân viên nhíu mày. Ở đây, rẻ nhất là 49 ngàn. Cô gắt nhẹ:
– Dạ chú ơi, ở đây không có cà phê 9 ngàn đâu ạ. Chú ra vỉa hè bên ngoài giúp con nha.
Cả quán im phăng phắc. Một vài khách mỉm cười châm biếm. Ông cụ khẽ gật đầu:
– À, không sao… Cảm ơn cháu.
Ông chậm rãi đứng lên, không oán trách, không giận dữ. Chỉ là trước khi quay đi, ông để lại một tấm danh thiếp cũ kỹ trên bàn:
“Trần Văn Tỉnh – Chủ tịch Quỹ Cà Phê Việt, Người sáng lập hệ thống T Coffee – 128 chi nhánh toàn quốc”.
Và dòng chữ nhỏ phía dưới:
“Tôi chỉ muốn xem, con người ta đối xử thế nào với người nghèo.”
Sáng hôm sau, trên fanpage chính thức của chuỗi T Coffee đăng tải một thông báo gây sốc:
“Chi nhánh nào trong tháng này thể hiện được tinh thần phục vụ công bằng, tôn trọng khách hàng dù họ là ai, sẽ nhận gói thưởng 200 triệu đồng. Vị khách thử nghiệm hôm qua chính là người quyết định.”
Bức ảnh trích xuất từ camera quán – ghi lại khoảnh khắc cụ Tỉnh rời khỏi quán với ánh nhìn buồn bã – lan truyền chóng mặt.
Chi nhánh nọ lập tức bị sa thải toàn bộ nhân viên. Cô phục vụ đăng dòng trạng thái xin lỗi, nhưng đã quá muộn…