Trong một làng quê yên bình, vợ chồng tôi sống hạnh phúc bên nhau. Chồng tôi là một người nông dân thật thà, cần mẫn với những công việc đồng áng. Cuộc sống của chúng tôi không giàu có, nhưng đủ đầy và bình yên. Khi chúng tôi quyết định lập gia đình, tôi đã từ chối mọi tài sản thừa kế của gia đình, vì tôi tin rằng hạnh phúc và tình cảm gia đình quan trọng hơn tất cả.
Chồng tôi có một người anh trai, và như một sự phân chia công bằng, toàn bộ mảnh đất rộng hơn 1000m² cùng với ruộng vườn, gia đình chồng tôi đã trao cho anh ấy. Điều kiện là anh phải chăm sóc, phụng dưỡng bố mẹ già và lo thờ cúng tổ tiên. Dù vậy, tôi vẫn không ngừng giúp đỡ gia đình chồng mình. Mỗi tháng, tôi đều chuyển cho anh trai chồng 2 triệu đồng để giúp đỡ việc chăm sóc bố mẹ.
Bố mẹ chồng tôi tuổi đã cao, sức khỏe ngày càng yếu, tốn nhiều tiền thuốc thang. Thấy nhà cửa chật chội, nóng bức, vợ chồng tôi đã gom góp, bỏ ra 700 triệu để xây cho bố mẹ một căn nhà mới, rộng rãi và thoáng mát. Với tôi, đó không chỉ là việc giúp đỡ mà là sự báo đáp với những người đã nuôi dưỡng chồng tôi lớn khôn.
Tuy nhiên, tình yêu thương và hy sinh đôi khi lại không được đáp lại như mong đợi. Bốn năm trước, anh trai chồng tôi mượn tôi 300 triệu để khởi nghiệp trồng sầu riêng. Dù tôi lo lắng và có khuyên can, nhưng anh ấy vẫn quyết tâm làm theo ý mình. Không thể cản được anh, tôi đã đồng ý cho anh mượn số tiền lớn ấy với điều kiện trong ba năm phải trả lại. Nhưng đến nay, số tiền anh ấy còn nợ tôi vẫn còn hơn 100 triệu đồng.
Mấy hôm trước, vào nửa đêm, khi tôi đang mơ màng ngủ, điện thoại của tôi reo lên. Là anh chồng gọi. Anh ấy muốn mượn thêm 100 triệu để tiếp tục đầu tư vào vườn sầu riêng. Tôi không thể không nghĩ đến khoản nợ vẫn chưa trả, và trong lúc mệt mỏi, tôi đã quyết định tắt máy. Lo sợ anh ấy sẽ gọi lại làm phiền, tôi thậm chí đã tắt luôn nguồn điện thoại của mình và của chồng.
Sáng hôm sau, khi bình tĩnh lại, tôi cảm thấy nỗi lo lắng dâng trào. Liệu tôi có quá cứng rắn với anh chồng? Liệu anh ấy có hiểu được những hy sinh của tôi suốt những năm qua? Tôi đã dành cả trái tim để giúp đỡ gia đình, nhưng giờ đây, tôi phải đối mặt với sự lừa dối, sự thờ ơ và cái giá mà mình đã phải trả.
Trong lòng tôi, tôi không hối hận về những gì đã làm, nhưng tôi bắt đầu cảm thấy sự thờ ơ và sự vô cảm đã trở thành gánh nặng trong gia đình. Mỗi khi nghĩ về những hy sinh của mình, tôi không thể không tự hỏi liệu tình thân này có còn thực sự trân trọng như tôi đã mong đợi hay không.