Ở một khu phố nhỏ yên bình nằm ven thành phố, nơi những con hẻm nhỏ ngoằn ngoèo dẫn lối cho những cuộc đời bình dị, Hùng và Lan sống cùng nhau trong một căn nhà cấp bốn cũ kỹ. Hùng là một người đàn ông chăm chỉ, ít nói, làm nghề kinh doanh vật liệu xây dựng. Công việc của anh phát đạt, mỗi tháng thu về cả trăm triệu đồng – một con số mà nhiều người trong khu phố phải mơ ước. Lan, vợ anh, là một người phụ nữ hiền lành, đảm đang, quanh năm gắn bó với công việc nội trợ và chăm sóc cậu con trai nhỏ tên Bin.
Hùng và Lan cưới nhau đã được tám năm. Những năm đầu hôn nhân, họ sống hạnh phúc, dù không dư dả. Hùng lúc ấy chỉ là một nhân viên giao hàng, thu nhập đủ để trang trải cuộc sống gia đình. Lan không đòi hỏi gì nhiều, chỉ cần chồng con khỏe mạnh là cô đã mãn nguyện. Nhưng từ khi công việc kinh doanh của Hùng khởi sắc, mọi thứ bắt đầu thay đổi. Anh trở nên khép kín hơn, ít chia sẻ với vợ về tiền bạc. Mỗi ngày, anh chỉ đưa cho Lan 100 ngàn đồng để chi tiêu cho cả gia đình – từ cơm nước, chợ búa đến tiền tiêu vặt cho Bin. Số tiền ấy, trong thời buổi vật giá leo thang, chẳng thấm tháp vào đâu.
Lan ban đầu thắc mắc, nhẹ nhàng hỏi chồng: “Anh kiếm được nhiều vậy, sao chỉ đưa em có chút này? Em lo cho Bin, cho nhà cửa cũng khó.” Hùng gạt đi, giọng lạnh lùng: “Em không cần biết. Anh giữ tiền để lo việc lớn. 100 ngàn đủ rồi, em khéo co thì sống.” Lan buồn, nhưng không dám cãi. Cô nghĩ chồng mình có lý do, có lẽ anh đang tiết kiệm để mua nhà, mua đất, hay làm gì đó cho tương lai gia đình. Cô âm thầm chịu đựng, cố gắng xoay xở với số tiền ít ỏi ấy. Mỗi ngày, cô đi chợ sớm, chọn những thứ rẻ nhất, thậm chí nhịn ăn sáng để Bin có đủ sữa uống. Nhìn con trai gầy gò, cô chỉ biết nuốt nước mắt vào trong.
Hùng, ngược lại, không tỏ ra thiếu thốn. Anh thường xuyên đi ăn uống với bạn bè, diện quần áo đẹp, lái xe hơi mới. Hàng xóm xì xào: “Hùng giàu thế mà sao để vợ con khổ vậy?” Lan nghe được, lòng càng nặng trĩu, nhưng cô vẫn giữ im lặng. Cô sợ nếu cãi nhau, gia đình sẽ tan vỡ, Bin sẽ khổ. Cô tự nhủ: “Chồng mình chắc có kế hoạch gì đó. Mình phải tin anh ấy.” Và thế là, suốt năm năm trời, cô sống trong cảnh tằn tiện, trong khi Hùng giữ chặt số tiền anh kiếm được, không hé lộ chút nào về cách anh sử dụng nó.
Thời gian trôi qua, Bin lớn lên trong sự thiếu thốn. Cậu bé không có quần áo mới, không có đồ chơi như bạn bè cùng trang lứa. Có lần, Bin hỏi mẹ: “Sao nhà mình nghèo vậy hả mẹ? Bạn con bảo bố kiếm được nhiều tiền mà.” Lan nghẹn ngào, chỉ biết ôm con vào lòng, nói: “Bố làm vậy là để dành cho con sau này. Con đừng buồn.” Nhưng trong lòng cô, nỗi nghi ngờ và tủi thân ngày càng lớn. Cô bắt đầu nghĩ rằng Hùng không còn yêu mình, rằng anh giữ tiền để sống riêng hoặc tệ hơn, để nuôi bồ nhí bên ngoài. Dù vậy, cô không có bằng chứng, chỉ đành cam chịu.
Rồi một ngày định mệnh xảy ra. Hùng đột nhiên ngã bệnh. Anh vốn khỏe mạnh, ít khi ốm vặt, nhưng lần này, anh ho liên tục, người gầy rộc đi. Lan lo lắng đưa chồng đi khám, bác sĩ kết luận anh bị UT phổi giai đoạn cuối. Hùng chỉ còn vài tháng để sống. Nghe tin, Lan sụp đổ. Cô khóc không thành tiếng, vừa thương chồng, vừa giận anh vì đã không quan tâm đến sức khỏe. Hùng nằm trên giường bệnh, vẫn giữ vẻ lạnh lùng, chỉ nói với vợ: “Em đừng khóc. Anh đi rồi, em với Bin cứ sống tiếp.” Lan nắm tay chồng, hỏi: “Anh giữ tiền làm gì mà không lo chữa bệnh sớm hơn?” Hùng im lặng, không trả lời.
Ba tháng sau, Hùng qua đời. Ngày đưa tang, cả khu phố đến chia buồn. Lan đứng bên quan tài chồng, nước mắt lặng lẽ rơi. Cô không chỉ khóc vì mất chồng, mà còn vì những năm tháng tủi nhục, những câu hỏi không lời đáp về số tiền anh kiếm được. Sau đám tang, Lan rơi vào cảnh khó khăn thực sự. Số tiền Hùng để lại trong tài khoản chỉ vỏn vẹn vài triệu đồng – không đủ để trang trải nợ nần và nuôi Bin. Cô nghĩ rằng cuộc đời mình đã chấm hết, rằng Hùng thực sự đã ích kỷ đến cuối cùng.
Nhưng một tuần sau, khi Lan đang dọn dẹp lại căn nhà, cô phát hiện một chiếc hộp gỗ nhỏ giấu dưới gầm giường – nơi Hùng thường cất những thứ quan trọng. Bên trong hộp là một xấp giấy tờ và một lá thư tay. Lan run run mở thư ra đọc. Chữ viết của Hùng nguệch ngoạc nhưng rõ ràng:
“Lan yêu quý,
Khi em đọc lá thư này, chắc anh đã không còn nữa. Anh xin lỗi vì những năm qua đã để em và Bin khổ. Anh biết em tủi thân khi anh chỉ đưa 100 ngàn mỗi ngày, nhưng anh có lý do của mình. Anh không giữ tiền để ăn chơi hay làm gì xấu xa. Tất cả số tiền anh kiếm được, anh đã mua một mảnh đất ở ngoại ô và xây một căn nhà nhỏ. Giấy tờ anh để trong hộp này. Anh muốn để dành cho em và Bin một chỗ ở tử tế, để sau này Bin lớn lên không phải khổ như anh hồi nhỏ. Anh không nói ra vì sợ em lo, cũng sợ anh không sống đủ lâu để hoàn thành mọi thứ.
Anh bị bệnh từ hai năm trước, nhưng giấu em vì không muốn em buồn. Anh đã cố làm việc đến phút cuối để trả hết tiền nhà. Giờ anh đi rồi, em hãy bán căn nhà ấy nếu cần, hoặc giữ lại cho Bin. Anh chỉ mong em tha thứ cho sự im lặng của anh. Anh yêu em và Bin hơn tất cả.
Hùng.”
Đọc xong lá thư, Lan òa khóc nức nở. Cô không khóc vì đau buồn nữa, mà vì xúc động, vì tình yêu thầm lặng của chồng mà cô chưa từng hiểu. Hóa ra, Hùng không keo kiệt, không ích kỷ như cô nghĩ. Anh đã hy sinh tất cả, kể cả sức khỏe, để lo cho tương lai của vợ con. Cô ôm lá thư vào lòng, nước mắt rơi ướt đẫm trang giấy. Bin chạy đến, ngơ ngác hỏi: “Mẹ sao vậy?” Lan ôm con, nghẹn ngào: “Mẹ khóc vì bố con yêu mẹ và con nhiều lắm.”
Ngày hôm sau, Lan đến xem căn nhà mà Hùng để lại. Đó là một ngôi nhà nhỏ nhưng khang trang, nằm giữa một khu vườn xanh mát. Trên bàn trong nhà, cô thấy một bức ảnh gia đình chụp từ lâu, khi Bin còn bé xíu, cả ba người đều cười hạnh phúc. Lan đứng lặng hồi lâu, thì thầm: “Cảm ơn anh, Hùng. Em sẽ sống thật tốt để anh yên lòng.”
Từ đó, Lan và Bin chuyển đến căn nhà mới. Cô mở một cửa hàng tạp hóa nhỏ, dùng số tiền bán mảnh đất còn lại để nuôi Bin ăn học. Cuộc sống của hai mẹ con không giàu có, nhưng tràn đầy yêu thương và bình yên. Mỗi lần nhìn con trai lớn lên, Lan lại nhớ đến Hùng, nhớ đến người chồng keo kiệt nhưng đã dành cả cuộc đời để yêu thương và che chở cho gia đình theo cách của riêng anh.