×

Cô gái h/ôn m/ê 5 năm bất ngờ m/ang th/ai, x/ét ngh/iệm ADN gây r/úng đ/ộng cả bệnh viện

Ở một thị trấn nhỏ bên bờ biển xanh, câu chuyện về Linh, cô gái hôn mê suốt 5 năm, là chủ đề chẳng bao giờ ngớt trong những buổi trò chuyện ven đường. Linh từng là ánh nắng của thị trấn, với mái tóc dài óng mượt và nụ cười rạng rỡ. Nhưng một tai nạn xe hơi năm cô 21 tuổi đã khiến cô rơi vào hôn mê sâu. Linh nằm bất động trên giường bệnh, sống nhờ máy móc và tình yêu thương của mẹ cô, bà Thanh. Dân thị trấn thương xót, nhưng qua thời gian, họ dần quen với hình ảnh Linh như một giấc mơ không tỉnh, hy vọng mong manh như gió thoảng.

Bệnh viện nơi Linh nằm là một tòa nhà cũ, thoảng mùi thuốc khử trùng. Các y tá, bác sĩ thay phiên chăm sóc cô, nhưng chẳng ai nghĩ gì ngoài việc giữ cho cơ thể Linh hoạt động. Bà Thanh, tóc đã điểm bạc, ngày ngày ngồi bên con, nắm tay Linh, kể chuyện ngày xưa, như muốn gọi cô trở về. Người dân thỉnh thoảng ghé thăm, mang hoa, mang quà, nhưng ánh mắt họ luôn đượm buồn. “Linh đẹp thế, mà giờ…” – câu nói ấy vang lên, như một lời than thở.

Rồi một ngày, như tia chớp giữa trời quang, các y tá phát hiện điều kỳ diệu: Linh mang thai. Tin tức lan nhanh, làm cả bệnh viện xôn xao. Một cô gái hôn mê 5 năm, không tỉnh, không cử động, làm sao có thể mang thai? Các bác sĩ kiểm tra kỹ lưỡng, nhưng kết quả siêu âm rõ ràng: một thai nhi khỏe mạnh đang lớn lên trong bụng Linh. Bà Thanh, khi nghe tin, sững sờ, nước mắt lăn dài. “Con tôi… chuyện này là sao?” bà thì thầm, giọng lạc đi.

Thị trấn rộn ràng lời bàn tán. Bệnh viện trở thành tâm điểm chú ý. Người ta đặt câu hỏi, nhưng chẳng ai dám nghĩ đến điều gì xấu xa. Công an vào cuộc, kiểm tra khu vực Linh nằm. Các nhân viên y tế, từ bác sĩ đến người dọn vệ sinh, được hỏi han kỹ càng. Ai cũng ngỡ ngàng, vì phòng Linh luôn có người qua lại, camera giám sát hoạt động liên tục. Vậy chuyện này xảy ra thế nào? Và ai là cha đứa trẻ?

Bà Thanh, dù bối rối, kiên quyết yêu cầu xét nghiệm ADN để tìm sự thật. Bệnh viện, dưới áp lực từ dư luận, đồng ý. Mẫu ADN của thai nhi được lấy, và tất cả nam nhân viên trong bệnh viện, cùng những người từng ra vào khu vực của Linh, đều cung cấp mẫu thử. Không khí căng thẳng bao trùm. Các y tá nhìn nhau, lòng đầy thắc mắc. Dân thị trấn tụ tập ngoài cổng, chờ đợi một lời giải đáp.

Trong lúc chờ kết quả, những giả thuyết kỳ lạ lan truyền. Có người bảo Linh từng tỉnh lại vào ban đêm, nhưng giấu kín. Kẻ khác thì nói về một phép màu, một “điều kỳ diệu” đã xảy ra. Bà Thanh, nghe những lời ấy, chỉ lặng lẽ ngồi bên con, vuốt tóc Linh, ánh mắt đau đáu. “Mẹ chỉ muốn biết sự thật,” bà nói với bác sĩ. “Dù là gì, mẹ sẽ yêu thương cháu ngoại.”

Kết quả ADN cuối cùng đến, và nó khiến cả bệnh viện sững sờ. Cha của đứa trẻ là Tâm, anh chàng bán nước mía ngay cổng bệnh viện. Tâm, 32 tuổi, dáng người gầy, nụ cười hiền, là người chẳng ai để ý. Anh bán nước mía cho bác sĩ, y tá, thậm chí trò chuyện với công an, nhưng chẳng ai nghĩ anh liên quan đến Linh. Anh chỉ là một người bình thường, đẩy xe nước mía mỗi ngày, sống lặng lẽ giữa dòng đời.

Công an mời Tâm đến. Trước các điều tra viên, Tâm cúi đầu, giọng run run kể lại câu chuyện. Anh và Linh từng học chung trường cấp ba. Tâm yêu thầm Linh từ những ngày ấy, nhưng chẳng bao giờ dám nói. Khi Linh gặp tai nạn, Tâm đau đớn, thường xuyên đứng ngoài cửa kính bệnh viện, nhìn cô. Anh xin làm tình nguyện viên, được phép vào phòng Linh, lau người, thay khăn, như một cách để gần cô. Tâm thừa nhận, một đêm vắng vẻ, anh không kiềm được cảm xúc. Anh nói anh yêu Linh, rằng anh chỉ muốn “ở bên” cô một lần. Tâm khóc, nói anh không ngờ Linh mang thai, và sẵn sàng chịu trách nhiệm.

Phòng thẩm vấn lặng đi. Bà Thanh, nghe câu chuyện, ôm mặt khóc. Dân thị trấn, khi biết tin, chia làm hai luồng ý kiến. Một số người giận dữ, cho rằng Tâm đã sai. Nhưng những người từng biết Tâm, nhất là bạn học cũ, lại nói anh vốn hiền lành, luôn giúp đỡ mọi người. “Tâm yêu Linh thật,” một người bạn nói. “Nhưng cậu ấy đã hành động sai lầm.”

Tâm bị điều tra, chờ phán quyết. Linh, vẫn hôn mê, sinh con trong sự chăm sóc đặc biệt. Đứa bé, một bé gái bụ bẫm, được đặt tên là Bình Minh, như tia sáng mới. Bà Thanh quyết định nuôi cháu, dù lòng vẫn đau đáu. Cô bé có đôi mắt giống Linh, long lanh như sóng biển quê nhà.

Thời gian trôi, câu chuyện về Linh và Bình Minh trở thành bài học ở thị trấn. Bệnh viện tăng cường an ninh, thêm camera, cải thiện giám sát. Dân chúng, từ chỗ bất ngờ, dần chuyển sang cảm thông – cho Linh, cho Bình Minh, và cả Tâm, người bị tình yêu dẫn lối sai đường. Bà Thanh, dù mang nỗi buồn, vẫn ôm Bình Minh mỗi đêm, thì thầm: “Cháu là hy vọng của bà.”

Câu chuyện về Linh lan xa, như sóng vỗ vào bờ, nhắc mọi người rằng tình yêu, dù sâu đậm, cũng cần đúng cách để không thành bi kịch. Và ở bệnh viện ấy, trong căn phòng cũ, Linh vẫn nằm, như chờ một ngày kỳ tích sẽ đến, mang cô về với Bình Minh.

Related Posts

Cập nhật tình hình trên đường cao tốc Nội Bài Lào Cai

Vụ tai nạn liên hoàn giữa 10 ô tô gồm xe tải, xe khách, xe con khiến cao tốc Nội Bài – Lào Cai, đoạn qua huyện…

Lý do chưa xử phạt Doãn Quốc Đam, MC Hoàng Linh quảng cáo sữa giả

Bà Nguyễn Thị Thanh Huyền – Phó Cục trưởng Cục Phát thanh, Truyền hình và Thông tin điện tử – cho biết hiện tại đơn vị vẫn…

Chồng đưa 70 triệu đòi ly h:ô:n sau khi mẹ anh ta qua đời

Lúc đó tôi mới hiểu rõ, người đàn ông này chưa bao giờ coi tôi là người nhà. Tôi năm nay 52 tuổi, là một người phụ…

Chú chó mực nằm chờ chủ suốt 10 năm ở ngã tư thành phố, ai cho đồ ăn nó cũng để đúng cả ngày mới ăn

Con Chó Mực Nằm Chờ Chủ Suốt 10 Năm Ở Ngã Tư Phú Nhuận – Người Đi Không Về, Mà Nó Thì Không Bỏ Đi Ngã tư…

Cả xóm đi tìm con gà th;;ắp hư/ơng bị biến m/ất không dấu vết

Sáng mùng 1 đầu tháng, không khí trong xóm nhỏ rộn ràng hẳn lên. Nhà bà Năm, như mọi khi, chuẩn bị mâm cúng thịnh soạn để…

Mẹ Bắp bật khóc, tuyên bố trả lại tiền từ thiện

Tài khoản Facebook có tích xanh của chị Lê Thị Thu Hòa, mẹ bé Bắp, hiện không còn hiển thị. Hai kênh TikTok của chị cũng được…