Tôi là Hoa, 30 tuổi, sống cùng chồng là Minh ở một thị trấn nhỏ. Minh là thợ xây, còn tôi làm nội trợ, cuộc sống tuy nghèo nhưng hạnh phúc. Một ngày, Minh đột quỵ, phải nhập viện cấp cứu. Bác sĩ nói anh cần phẫu thuật tim gấp, chi phí lên đến 500 triệu đồng – con số không tưởng với chúng tôi. Tôi chạy vạy khắp nơi, vay mượn họ hàng, nhưng chỉ gom được vài chục triệu. Trong lúc tuyệt vọng, một người quen giới thiệu tôi với vợ chồng ông bà Vinh – một cặp đôi đại gia ở thành phố, đang tìm người đẻ thuê.
Ông Vinh và bà Mai, cả hai ngoài 40, giàu có nhưng không thể có con vì lý do sức khỏe. Họ đề nghị trả tôi 600 triệu đồng nếu tôi mang thai và sinh con cho họ, đủ để tôi lo cho Minh và trả nợ. Dù đau lòng, tôi đồng ý, nghĩ rằng đây là cách duy nhất để cứu chồng. Minh ban đầu phản đối, nhưng trước tình cảnh ngặt nghèo, anh đành gật đầu, nước mắt lăn dài.
Tôi chuyển đến sống ở một căn hộ do vợ chồng ông Vinh sắp xếp, được chăm sóc kỹ lưỡng suốt thai kỳ. Họ chu cấp đầy đủ, từ ăn uống đến khám sức khỏe, nhưng tôi luôn cảm thấy một khoảng cách lạnh lùng. Bà Mai hiếm khi nói chuyện với tôi, còn ông Vinh chỉ quan tâm đến việc đứa bé có khỏe mạnh hay không. Tôi tự nhủ, có lẽ vì họ quá khao khát một đứa con, nên mới nghiêm khắc như vậy.
Ngày tôi lâm bồn, ca sinh diễn ra suôn sẻ. Một bé gái kháu khỉnh chào đời, và tôi chỉ kịp nhìn con một lần trước khi y tá đưa bé đi. Lòng tôi quặn thắt, nhưng tôi cố kìm nước mắt, nghĩ rằng mình đã hoàn thành nghĩa vụ. Tuy nhiên, khi đang nằm nghỉ ở phòng hồi sức, tôi vô tình nghe được cuộc trò chuyện của ông Vinh và bà Mai bên ngoài.
“Cuối cùng cũng xong. Giờ chỉ cần đưa đứa bé về, bố mẹ anh sẽ chuyển hết tài sản cho chúng ta,” ông Vinh nói, giọng đắc ý. Bà Mai đáp lại, lạnh lùng: “Đúng là đáng đồng tiền. Sinh con xong, tài sản nhà họ Lê sẽ thuộc về anh, còn tôi cũng được chia phần từ mẹ tôi. May mà thuê được cô ta, chứ tôi chẳng muốn mang bầu.”
Tôi chết lặng. Hóa ra, ông Vinh và bà Mai không khao khát có con như tôi nghĩ. Họ chỉ cần một đứa bé để đáp ứng điều kiện trong di chúc của bố mẹ hai bên – rằng phải có con nối dõi thì mới được thừa kế toàn bộ gia sản, gồm nhiều bất động sản và cổ phần công ty trị giá hàng chục tỷ đồng. Đứa bé, cũng như tôi, chỉ là công cụ để họ đạt được mục đích.
Tôi ôm ngực, vừa đau đớn vừa tức giận. Đứa con tôi mang nặng đẻ đau, hóa ra chỉ là một quân cờ trong trò chơi tiền bạc của họ. Nhưng tôi bất lực, vì hợp đồng đã ký, và tôi không có quyền giữ con. Tôi lặng lẽ rời bệnh viện, mang theo 600 triệu đồng, trở về cứu Minh. Anh hồi phục sau ca phẫu thuật, nhưng tôi không kể anh nghe sự thật, sợ anh sẽ đau lòng.
Một năm sau, tôi nghe tin vợ chồng ông Vinh ly hôn vì tranh chấp tài sản. Đứa bé được giao cho bà Mai nuôi, nhưng cô ta thuê vú em chăm sóc, chẳng hề quan tâm. Lòng tôi nhói đau mỗi khi nghĩ đến con, nhưng tôi tự nhủ mình không thể làm gì hơn. Tôi dùng số tiền còn lại mở một tiệm tạp hóa nhỏ, giúp tôi và Minh ổn định cuộc sống.
Nhưng câu chuyện chưa dừng lại. Một ngày, một người phụ nữ tìm đến tiệm tôi, tự xưng là luật sư của bà nội ông Vinh. Bà kể rằng sau khi biết sự thật về mục đích sinh con của con trai và con dâu, bà nội đã thay đổi di chúc, để lại toàn bộ tài sản cho đứa bé – cháu nội bà – và chỉ được giải ngân khi bé đủ 18 tuổi. Bà nội cũng nhờ luật sư tìm tôi, gửi lời cảm ơn vì đã mang đứa bé đến với gia đình, và hứa sẽ chăm sóc con bé chu đáo, đảm bảo con có một cuộc sống tốt.
Tôi bật khóc, vừa mừng vừa tủi. Dù không thể ở bên con, tôi yên tâm vì bé sẽ được yêu thương bởi người bà nội. Từ đó, tôi sống tiếp, mang theo nỗi nhớ con như một vết sẹo ngọt ngào, và học được rằng, trong thế giới đầy toan tính, tình yêu của một người mẹ vẫn là điều thiêng liêng nhất.