Hà – một người mẹ đơn thân 32 tuổi – luôn tự hào về cậu con trgroai 4 tuổi của mình, bé Minh. Minh là một cậu bé hoạt bát, thông minh, nhưng gần đây, Hà nhận thấy con có một sở thích kỳ lạ: bé thích mặc váy. Ban đầu, cô nghĩ đó chỉ là trò chơi trẻ con. Minh thường lén lấy váy của mẹ trong tủ đồ, mặc lên người rồi xoay tròn trước gương, cười khúc khích. Hà thấy buồn cười, thậm chí còn chụp ảnh con để làm kỷ niệm. Nhưng khi sở thích ấy kéo dài cả tháng, rồi Minh bắt đầu khóc lóc đòi mặc váy ra ngoài chơi, Hà bắt đầu lo lắng.
“Con trai mà, sao lại thích mặc váy chứ?” – Hà tự hỏi. Cô tìm kiếm trên mạng, đọc đủ thứ từ “trẻ con tò mò” đến “rối loạn giới tính”. Càng đọc, cô càng hoang mang. Cuối cùng, không chịu nổi áp lực từ những suy nghĩ dồn dập, Hà quyết định đưa Minh đến bệnh viện để gặp bác sĩ tâm lý trẻ em.
Tại bệnh viện, Minh ngồi ngoan ngoãn trên ghế, tay ôm chặt con búp bê mà bé nhất quyết mang theo. Bác sĩ – một người phụ nữ trung niên điềm tĩnh – quan sát Minh một lúc, rồi hỏi Hà vài câu về thói quen của bé. Sau đó, bà đề nghị làm một số xét nghiệm cơ bản để loại trừ các vấn đề sức khỏe tiềm ẩn. Hà đồng ý, dù trong lòng vẫn nghĩ đây chỉ là vấn đề tâm lý.
Hai ngày sau, kết quả xét nghiệm được gửi về. Hà ngồi đối diện bác sĩ, tim đập thình thịch khi bà mở phong bì. Nhưng thay vì một lời giải thích nhẹ nhàng về sở thích của Minh, bác sĩ đột nhiên im lặng, đôi mắt thoáng chút bối rối. Rồi bà chậm rãi nói: “Chị Hà, tôi rất tiếc phải thông báo… Minh không phải là con trai.”
Hà chết lặng. “Bác sĩ nói gì cơ? Con tôi sinh ra là con trai, tôi nuôi nó 4 năm, làm sao có thể nhầm được?” – cô lắp bắp, giọng run rẩy.
Bác sĩ thở dài, đẩy tờ kết quả xét nghiệm về phía Hà. “Xét nghiệm di truyền cho thấy Minh có nhiễm sắc thể XX – tức là bé là con gái về mặt sinh học. Có khả năng bé mắc hội chứng hiếm gặp gọi là ‘rối loạn biệt hóa giới tính’. Khi sinh ra, cơ quan sinh dục ngoài của bé trông giống con trai, nhưng thực tế, cơ thể bé phát triển theo hướng nữ. Việc bé thích mặc váy không phải ngẫu nhiên – đó là bản năng tự nhiên của cơ thể đang dần bộc lộ.”
Hà cảm thấy trời đất như sụp đổ. Cô nhớ lại ngày sinh Minh, nhớ tiếng khóc đầu đời của con, nhớ cách cô đã đặt tên “Minh” vì muốn con mạnh mẽ như một cậu bé. Tất cả những năm qua, cô đã nuôi dạy con như một người mẹ của một cậu con trai, và giờ đây, sự thật này như xé toạc mọi ký ức của cô.
Nhưng câu chuyện không dừng lại ở đó. Trên đường về nhà, Hà vẫn chưa thể chấp nhận sự thật. Cô ôm Minh thật chặt, cố gắng tìm lại cảm giác quen thuộc từ đứa con mà cô từng nghĩ mình hiểu rõ. Minh ngây thơ hỏi: “Mẹ ơi, con mặc váy đẹp không?” Hà gật đầu, nước mắt lăn dài.
Đêm đó, trong lúc Hà lục lại giấy tờ cũ để tìm hồ sơ sinh của Minh, cô phát hiện một bí mật kinh hoàng hơn. Trong giấy khai sinh, có một dòng chữ viết tay mờ nhạt mà cô chưa từng để ý: “Đổi từ bé gái sang bé trai – theo yêu cầu gia đình”. Hà run rẩy gọi điện cho mẹ mình – người đã ở bên cô suốt ca sinh. Sau một hồi im lặng, bà ngoại Minh thú nhận: “Ngày đó, bố con bỏ đi vì muốn có con trai. Mẹ sợ con suy sụp, nên đã nhờ người quen ở bệnh viện sửa lại giấy tờ. Mẹ nghĩ… chỉ cần nuôi nó như con trai, mọi chuyện sẽ ổn.”
Hà buông điện thoại, nhìn Minh đang ngủ say trong chiếc váy hồng. Cô không biết phải trách ai – mẹ mình, số phận, hay chính cô vì đã mù quáng tin vào một lời nói dối suốt 4 năm. Đắng lòng hơn, cô nhận ra rằng Minh – dù là con trai hay con gái trong mắt cô – giờ đây đã mất đi cơ hội được sống đúng với chính mình từ đầu. Và cô, người mẹ ấy, cũng đã vô tình đánh mất một phần đời của con trong sự lừa dối mà cô không hề hay biết.