Sau năm năm kết hôn, Minh và Lan vẫn chưa có con. Họ yêu nhau từ thời đại học, trải qua bao khó khăn để đến với nhau, nhưng niềm vui hôn nhân dần bị bóng đen vô sinh che phủ. Năm vừa qua, Lan mang thai lần đầu, cả gia đình mừng rỡ, đặc biệt là bà Hạnh, mẹ chồng Lan, người luôn mong mỏi một đứa cháu nối dõi. Nhưng niềm vui ngắn chẳng tày gang, Lan bị sảy thai ở tháng thứ ba. Cú sốc khiến cô suy sụp, còn Minh dù đau lòng vẫn cố gắng ở bên an ủi vợ.
Một buổi tối, trong bữa cơm gia đình, bà Hạnh không kiềm chế được sự thất vọng. Bà nhìn Lan, giọng đay nghiến: “Cô làm sao thì làm, đừng để nhà này tuyệt tự! Năm năm rồi, cô định để chúng tôi chờ đến bao giờ?” Lời nói như dao cứa vào tim Lan. Cô cúi đầu, nước mắt lặng lẽ rơi. Minh nắm tay vợ dưới gầm bàn, cố gắng bảo vệ: “Mẹ, chuyện này không phải lỗi của Lan. Chúng con đang cố gắng.” Nhưng bà Hạnh chỉ hừ lạnh, quay đi.
Đêm đó, Lan ngồi co ro trên giường, ôm lấy bụng trống rỗng. Cô tự hỏi liệu mình có phải gánh nặng cho gia đình này. Minh ôm cô, thì thầm: “Anh không cần gì ngoài em. Con cái là duyên, chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua.” Nhưng áp lực từ mẹ chồng và những lời xì xào từ họ hàng khiến Lan ngày càng khép mình.
Một ngày, Lan tình cờ nghe được cuộc trò chuyện của bà Hạnh với một người họ hàng: “Nếu nó không đẻ được, tôi sẽ bảo thằng Minh lấy vợ khác. Nhà này không thể tuyệt tự!” Câu nói như giọt nước tràn ly. Lan quyết định rời đi, để lại lá thư cho Minh: “Em không muốn anh kẹt giữa em và gia đình. Em xin lỗi.”
Minh tìm Lan khắp nơi, cuối cùng phát hiện cô đang ở một ngôi chùa nhỏ ngoại thành, nơi cô tìm sự bình yên. Anh quỳ trước cô, giọng nghẹn ngào: “Mẹ sai rồi, nhưng anh không bao giờ bỏ em. Nhà mình là anh và em, không phải ai khác.” Lan khóc, nhưng lần này là vì hạnh phúc. Họ ôm nhau, quyết định cùng nhau đối mặt với mọi áp lực.
Về nhà, Minh thẳng thắn nói với mẹ: “Con chỉ có một người vợ là Lan. Nếu mẹ muốn cháu, hãy ủng hộ chúng con, đừng đẩy cô ấy ra xa.” Bà Hạnh, dù cứng miệng, cũng dần nhận ra mình đã quá khắc nghiệt. Bà bắt đầu thay đổi, âm thầm tìm thầy thuốc Đông y hỗ trợ Lan.
Hai năm sau, Lan mang thai lần nữa. Lần này, bà Hạnh không còn đay nghiến mà tự tay nấu chè đậu đỏ cầu may cho con dâu. Khi đứa trẻ chào đời, tiếng khóc vang lên như xua tan mọi u ám. Lan nhìn con, rồi nhìn Minh và bà Hạnh, mỉm cười: “Cảm ơn vì đã không từ bỏ con.”
Câu chuyện kết thúc với hình ảnh cả gia đình quây quần bên đứa bé, nơi tình yêu và sự thấu hiểu đã chiến thắng mọi định kiến.