×

Đi du lịch 1 mình, 2 tháng sau tôi phát hiện mình có bầu, ngày con tôi tròn 3 tuổi, 1 tấm bưu thiếp bỗng được gửi đến và rồi…

Tôi quyết định đi du lịch một mình sau khi chia tay mối tình bảy năm. Không đau khổ, chỉ là cảm thấy bản thân cần được thở. Bali – thiên đường du lịch, là nơi tôi chọn để xoa dịu trái tim đã mỏi mệt.

Hai tuần ở đó trôi qua nhanh như một giấc mơ. Tôi nghỉ ở một resort ven biển, tận hưởng những buổi sáng sớm thiền định, chiều ngâm mình trong biển và đêm tiệc tùng cùng vài người bạn mới quen – những kẻ lang thang như tôi. Trong một đêm tiệc lửa trại, tôi uống hơi nhiều. Có một người đàn ông lạ mặt – người tôi chưa từng gặp trong những ngày ở đây – đã nói chuyện với tôi rất lâu bên bờ biển. Anh có đôi mắt sâu thẳm và nụ cười dịu dàng. Tôi nhớ mình đã hôn anh. Và… không nhớ gì sau đó.

Tôi trở về Việt Nam, tiếp tục cuộc sống bình thường. Hai tháng sau, tôi phát hiện mình có bầu.

Cú sốc đầu tiên là sự hiện diện của một sinh linh trong cơ thể mình. Cú sốc thứ hai – tôi không biết cha đứa bé là ai. Tôi lần tìm lại ký ức đêm ấy, hỏi những người bạn đã gặp, nhưng không ai nhớ gì rõ ràng về người đàn ông đó.

Tôi đã định bỏ thai. Nhưng rồi, mỗi lần đặt tay lên bụng, tôi lại chùn bước. Có điều gì đó nói với tôi rằng, đứa trẻ này là một phần định mệnh.

Tôi giữ con.

Thời gian trôi. Tôi sinh bé trai, đặt tên là An. Bé giống tôi như đúc, nhưng đôi mắt – sâu thẳm và trầm lắng – khiến tôi nhớ về người đàn ông đêm ấy.

Khi An được ba tuổi, tôi nhận được một tấm bưu thiếp không tên, không địa chỉ người gửi. Chỉ có hình một bãi biển, phía sau viết tay dòng chữ:

“Mỗi linh hồn đến với ta đều mang theo một lý do. An là món quà của cả em và tôi. Chỉ cần vậy là đủ.”

Tôi nắm tấm bưu thiếp trên tay, tim đập loạn. Có thể nào là anh?

Tôi tìm về Bali. Gặp lại chủ resort năm xưa. Lục lại mọi thông tin. Và cuối cùng, tôi biết được: người đàn ông đêm ấy là nhiếp ảnh gia tự do, đến Bali chụp ảnh cho một dự án biển đảo. Anh ta tên là Huy – người Việt. Nhưng anh đã qua đời… chỉ vài ngày sau đêm hôm đó, trong một tai nạn lặn biển.

Tôi chết lặng. Tôi không bao giờ có thể gặp lại cha của con mình. Nhưng điều kỳ lạ là… tấm bưu thiếp tôi nhận được cách đây một tháng. Người ta nói anh qua đời ngay hôm sau đêm đó – ba năm về trước.

Vậy ai đã gửi?

Tôi nhìn An, đang chơi đùa giữa những cánh diều. Gió thổi nhẹ, mang theo tiếng cười con trẻ. Tôi không còn muốn biết nữa.

Vì có lẽ, một số món quà là đến từ nơi mà con người không thể chạm tới – nhưng trái tim có thể cảm nhận được.

Related Posts

Người ta bảo Minh cứ lặp đi lặp lại: “Bố mẹ đâu? Em Na đâu?” như thể nếu hỏi đủ nhiều, câu trả lời sẽ thay đổi

Chị Hoài ngồi trên xe khách, đôi mắt đỏ hoe nhìn qua cửa kính mờ đục. Những con đường quen thuộc từ Hà Nội đến Quảng Ninh…

“Đi Hạ Long nhé, cả nhà mình chưa bao giờ đi du lịch cả”

Tại làng Vĩnh Ninh, nơi những cánh đồng lúa trải dài bất tận, gia đình anh Thái và chị Lành sống một cuộc đời giản dị, đậm…

“Tôi mệt lắm rồi… Chắc số tôi đến đây thôi… tôi buông đây…”

Chiều muộn trên vịnh Hạ Long, ánh hoàng hôn đỏ rực như máu, nhuộm cả mặt nước lấp loáng. Đoàn người từ xí nghiệp xe buýt của…

“Bố ơi, hòn Trống Mái có thật không? Nó giống con gà không?” Minh tò mò hỏi, khiến anh Lài bật cười, xoa đầu con trai

Ở một góc nhỏ của làng quê Cao Thượng, Bắc Giang, ánh nắng hè vàng rực chiếu qua những tán cây, trải dài trên con đường đất…

Hình ảnh cuối cùng của các du khách vui vẻ, hạnh phúc khiến nhiều người x:ó:t xa

Trên mạng xã hội, một đoạn clip được cho là do chính một trong các nạn nhân trên tàu Vịnh Xanh 58, số hiệu QN-7105 trước giây…

Tìm được cờ nhíp vài phút trước khi tàu lật ở Quảng Ninh: Nụ cười còn đó, đồng bào ơi biển lạnh lắm không?

Trên mạng xã hội, một đoạn clip được cho là do chính một trong các nạn nhân trên tàu Vịnh Xanh 58, số hiệu QN-7105 trước giây…