Chúng tôi – hai chị em sinh đôi – lớn lên trong một gia đình nghèo, bố mất sớm, mẹ bệnh nặng.
Rồi ông Trọng, đại gia ngoài 50 tuổi, xuất hiện như một vị thần.
Ông ta nói thẳng:
“Tôi không cần tình yêu, chỉ cần hậu phương. Hai cô đều đẹp, tôi cưới cả, chia lịch ngủ, sống trong nhung lụa, lo cho mẹ cô chữa bệnh.”
Vì mẹ, vì nợ nần, chúng tôi nuốt nước mắt gật đầu.
Mỗi người một đêm.
Không ghen. Không hỏi. Không xen vào chuyện của nhau.
6 tháng sau…
Mọi thứ tưởng như êm ấm, cho đến một đêm, tôi tỉnh dậy lúc 3h sáng, nghe tiếng chị mình nức nở bên phòng bên cạnh.
Tôi nhẹ bước lại gần, hé cửa ra…
Chị tôi đang quỳ gối, tay ôm chặt… một cái rương cũ.
Tôi lặng người khi nhìn thấy bên trong là hàng chục bức ảnh cũ kỹ – đều là ảnh chụp lén chúng tôi từ hồi còn học lớp 10.
Chị tôi run rẩy mở miệng:
“Ông ta không phải người lạ…
Chính ông là người đã theo dõi chúng ta suốt 10 năm nay, kể cả lúc mình còn là học sinh…
Và ông không chỉ cưới vì muốn ‘hậu phương’ như đã nói…”
Tôi lật rương ảnh, tim thắt lại khi thấy bức ảnh cuối cùng:
Một bức siêu âm thai đôi – ghi năm 1998 – với tên mẹ ruột chúng tôi phía trên.
Chúng tôi không phải vợ…
Mà là… con ruột của ông ta.
Vụ kết hôn chưa từng được đăng ký, chỉ là màn kịch bệnh hoạn được dàn dựng tinh vi suốt 20 năm.