Tang lễ cụ bà Tư – người phụ nữ sống thọ và uy quyền nhất vùng – diễn ra trong không khí nặng nề. Không ai dám chạm vào tấm di ảnh của bà, bởi theo lời con cháu:
“Bà sống nghiêm. Chết rồi cũng phải để bà… nhìn thẳng.”
Suốt ba ngày tang lễ, người nhà thắp nhang khấn vái, bạn bè làng xóm đến thăm viếng, nhưng tấm ảnh trên bàn thờ cứ khiến ai nhìn vào cũng lạnh sống lưng. Đôi mắt bà trong ảnh không buồn, không vui – mà giống như đang nhìn xuyên qua từng người.
NGÀY ĐƯA TANG – CHUYỆN KHÔNG AI TƯỞNG TƯỢNG XẢY RA
Giờ tốt đã điểm. Họ hàng xếp hàng, đội tang chuẩn bị khiêng linh cữu ra xe. Thầy cúng vừa dứt câu lệnh xuất phát thì…
“Cộp!”
Tấm di ảnh rơi úp mặt xuống nền gạch – một tiếng khô khốc vang lên giữa không gian tĩnh lặng.
Cả đám tang giật mình.
Có người tính cúi xuống dựng lại ảnh thì đúng lúc đó, đứa cháu đích tôn 7 tuổi của bà Tư bất ngờ hét lớn:
“Bà ngồi kia kìa!!”
TẤT CẢ NGƯỜI LỚN ĐỨNG HÌNH.
Ánh mắt mọi người lập tức quay về hướng cậu bé chỉ – góc hiên nhà, ngay sau bụi trúc. Không ai thấy ai, nhưng cậu bé run bần bật:
“Bà không muốn đi… bà đang giận… bà nhìn con nãy giờ rồi mà…”
Cả đám người trưởng bối bắt đầu lao nhao. Mẹ cậu bé ôm con khóc nức nở.
“Con mơ gì đó thôi… đừng dọa người ta!”
Nhưng rồi một việc khiến ai nấy lạnh toát: chiếc xe tang đột ngột không nổ máy, 3 lần đề đều im bặt. Lúc này, ông Hai – em trai cụ Tư – chợt nhớ ra điều gì, vội lao vào nhà, mở ngăn tủ gỗ cũ…
CÚ TWIST BẤT NGỜ
Trong tủ, ông Hai lôi ra một bọc giấy đã ố màu, được buộc dây vải đỏ. Mở ra – bên trong là bản gốc di chúc tay của bà Tư, ghi rõ:
“Nếu sau khi tôi mất mà tụi nhỏ chưa mở ngăn tủ dưới, thì đừng đưa tôi đi. Tôi vẫn còn việc chưa làm xong.”
Dưới di chúc là một danh sách, trong đó tên người giúp việc lâu năm và mảnh đất bà Tư từng hứa chia riêng – nhưng vì mâu thuẫn giữa các con, giấy tờ này đã bị cố tình giấu nhẹm.
Sau khi công khai lại di chúc và xin lỗi trước bàn thờ, bức ảnh tự nhiên rơi úp lúc nãy được dựng lại… thì lạ thay, nó không còn “lạnh” như trước nữa. Đôi mắt bà Tư trong ảnh – dẫu chỉ là tấm hình in – nhưng ai nhìn cũng thấy như đã dịu đi.
Chiếc xe tang đề máy lại lần thứ tư – nổ một cách êm ái.
Đứa cháu đích tôn đứng từ xa, tay nắm chặt áo mẹ, lí nhí:
“Bà cười với con rồi…”