×
×

Anh trai c;hế /t đuố;i 5 năm không tìm thấy xá//c bất ngờ trở về vào ngày hết t;/ang, ông nội nhìn thấy thì lắp bắp

Năm năm trước, làng ven biển chấn động bởi vụ mất tích của Minh – người anh trai hiền lành, ưu tú của tôi. Anh ra khơi đánh cá một mình, nhưng đến tối vẫn không trở về. Người ta chỉ tìm thấy chiếc thuyền trôi dạt vào bờ, đầy vết trầy xước kỳ lạ, như thể đã va vào thứ gì đó dưới nước. Không một ai tìm thấy xác anh, dù đội cứu hộ đã lặn suốt ba ngày ba đêm. Gia đình đành làm lễ truy điệu, lập bàn thờ tạm với bức ảnh đen trắng, không hương khói nào làm nguôi nỗi mất mát.

Mẹ tôi tiều tụy, ba tôi ngồi lặng trước bàn thờ suốt cả tháng trời. Còn ông nội – người già nhất nhà – từ ngày đó hầu như không nói gì, mắt lúc nào cũng đỏ hoe, nhìn ra biển xa như chờ một điều gì đó quay về.

Năm năm trôi qua.

Hôm đó là ngày cuối cùng của tang kỳ. Chúng tôi sửa soạn dỡ bàn thờ, chuẩn bị làm lễ “hết tang” để đưa tiễn hương linh anh Minh an lòng siêu thoát. Ngôi nhà nhỏ ấm áp mùi nhang, tiếng tụng kinh khe khẽ như tiếng gió.

Và rồi… anh về.

Anh xuất hiện nơi cổng nhà, giữa nắng chiều lặng gió. Bằng xương bằng thịt. Đôi mắt vẫn ánh lên vẻ dịu dàng quen thuộc, nhưng thân thể gầy gò, làn da xám xịt như tro tàn, tóc dài phủ vai. Anh đứng đó, im lặng, đôi chân trần dính đầy cát ướt.

Mẹ tôi ngã quỵ, ba tôi đánh rơi chén trà vỡ tan. Cả nhà sững sờ. Chỉ có ông nội là bước chầm chậm đến gần, run rẩy đưa tay sờ vào má anh, đôi môi mấp máy.

Rồi ông nói, lắp bắp, ba chữ:
“Nó… chưa… chết…”

Ngay sau đó, ông nội ngã gục, lên cơn đột quỵ.

Chúng tôi vội đưa ông đi viện, nhưng ông đã không qua khỏi. Trong cơn hấp hối, ông chỉ kịp nói thêm một câu, khẽ như hơi thở cuối:
“Mắt… không phải… của nó…”

Không ai hiểu.

Sau đám tang ông nội, tôi bắt đầu nhận ra những điều kỳ lạ. Anh Minh không ăn gì suốt mấy ngày, chỉ uống nước biển. Anh không ngủ, chỉ ngồi ngoài hiên nhìn trời đêm. Chó trong xóm khi thấy anh đều gầm gừ sủa rít, mà anh chỉ mỉm cười lặng lẽ.

Tôi lén xem lại bức ảnh tang của anh. Trong ảnh, đôi mắt của anh sáng, trong, đầy ấm áp. Nhưng người đang sống trong nhà tôi… đôi mắt ấy lạ lắm – sâu hoắm, đen sì như đáy vực. Không có chút ánh sáng nào. Không phải ánh nhìn của một người từng sống.

Tôi bắt đầu lục lại nhật ký của ông nội và phát hiện một trang rách, chỉ còn mảnh giấy nhỏ ghi nguệch ngoạc:
“Nếu nó trở lại… đừng tin là nó…”

Câu chuyện vẫn chưa kết thúc. Bởi tôi vừa nghe tiếng bước chân ngoài hiên giữa đêm khuya. Lạnh lẽo. Ẩm ướt. Và tiếng gọi khe khẽ:
“Em… mở cửa cho anh với…”

Related Posts

B-ộ x-ư-ơ-ng trong bồn nước ở Đồng Nai đã có chủ nhân, không ai có thể ngờ lại là người này

Người phụ nữ 64 tuổi, chủ nhà vừa phát hiện “bộ xương người” trong bồn nước trên mái nhà, cho biết rất hoang mang, mong cơ quan…

Chuyển 300m2 đất vườn sang đất ở, người dân “số//c” khi phải đóng thuế gần 4,5 tỷ đồng

Một gia đình ở TP Vinh (tỉnh Nghệ An) cho biết vừa nhận thông báo phải nộp gần 4,5 tỷ đồng tiền thuế để chuyển mục đích…

Tham vọng xây dựng sân bay quốc tế tại Ninh Bình của Xuân Trường có diễn biến mới

Với nhu cầu đi lại tăng cao, sân bay quốc tế này được kỳ vọng sẽ tạo đòn bẩy mạnh mẽ cho phát triển kinh tế –…

Tây Ninh: Địa điểm “giàu có” nhất lúc này, đánh rơi tận… 18 kg vàng

Lực lượng chức năng đang điều tra vụ việc 2 người vượt biên trái phép và bỏ lại 18 kg vàng khi bị phát hiện gần khu…

Quá nhanh: Công ty của bầu Hiển vừa trúng thầu dự án 12.000 tỷ, 1 tuần sau lập tức khởi công

Ngày 22/6 vừa qua, Ban Quản lý dự án giao thông tỉnh Lâm Đồng cho biết, Chủ tịch UBND tỉnh Lâm Đồng, ông Trần Hồng Thái đã…

Chị em choá-ng vá-ng: Mỹ phẩm toàn loại đắt tiền mà kinhkhung thế này đây

Hơn 87.000 sản phẩm giả thương hiệu SK-II, Kiehl’s, Estée Lauder, tương đương giá trị hàng chính hãng gần 8 tỷ won (khoảng 153 tỷ đồng) đã…