Tại một biệt thự cổ vùng ven thành phố, lễ cưới của Hạnh và Minh được tổ chức sang trọng nhưng vẫn đượm chút hoài cổ. Từ cổng chính dẫn vào, hàng trăm ngọn nến lung linh hai bên lối đi trải đầy cánh hoa hồng đỏ thẫm, thơm ngát.
Hạnh – trong chiếc váy ren trắng tinh khôi – sải bước chậm rãi trên thảm hoa, tay run nhẹ vì hồi hộp. Ở góc xa sân vườn, một chú chó Phú Quốc lông vện tên Bạc – món quà Hạnh được người cha quá cố tặng trước khi ông mất – đang nằm im lặng. Bình thường, Bạc rất ngoan, nhưng hôm nay nó liên tục gầm gừ khe khẽ, ánh mắt hoài nghi nhìn quanh.
Khi trưởng đoàn bắt đầu làm lễ xin dâu. Bạc bỗng nhảy xổ tới, sủa vang, lồng lộn như phát điê;/n. Nó lao về phía Minh, gầm gừ d/ữ d//ội. Tiếng sủa xé tan bầu không khí thiêng liêng. Một số khách mời hh;ét lên hoảng sợ.
Bảo vệ và vài người đàn ông lập tức giữ chặt lấy Bạc, nhưng trong lúc hỗn loạn ấy, một vật nhỏ rơi khỏi túi áo vest của Minh – một chiếc lọ thủy tinh tí hon.
Hạnh ngơ ngác nhìn xuống: bên trong lọ là một chất bột màu trắng mờ đục. Cùng lúc, từ đám đông, một người đàn ông lạ mặt lao tới, hé//t lớn…
…Cùng lúc, từ đám đông, một người đàn ông lạ mặt lao tới, hét lớn:
“Đừng cưới hắn! Hắn không phải là Minh!”
Cả sân vườn náo loạn. Hạnh đứng sững như bị đông cứng. Tiếng nến cháy lách tách và mùi hoa hồng giờ đây như trộn lẫn với hơi thở nặng nề, khó chịu.
Người đàn ông xô qua đám đông, thở hổn hển:
“Tôi là Minh thật sự! Hắn là giả mạo!”
Mọi ánh mắt dồn về Minh — người chú rể đang cố giữ vẻ bình tĩnh nhưng đã bắt đầu lộ rõ vẻ bối rối. Bạc – chú chó trung thành – tiếp tục gầm gừ, ánh mắt đỏ rực chĩa thẳng vào Minh.
Một vị khách nhanh trí giật lấy chiếc lọ thủy tinh dưới đất. Khi kiểm tra, họ nhận ra bột trắng ấy là bột gây mê đặc biệt, loại thường dùng trong các vụ tráo người tinh vi.
Hạnh lảo đảo suýt ngã. Những mảnh ký ức vụn vỡ ùa về — Minh từng có những lúc hành xử rất lạ sau vụ tai nạn xe nhỏ cách đây ba tháng…
Anh ta không còn thói quen nghịch ngón tay út như Minh trước kia.
Anh ta bất ngờ dị ứng với món gỏi cá — món khoái khẩu của Minh thật sự.
Và ánh mắt… ánh mắt kia không còn là Minh của cô.
Mọi thứ bỗng chốc kết nối lại.
Người cô sắp cưới hôm nay không phải Minh thật.
Vài ngày sau, vụ việc gây rúng động khắp thành phố. Hóa ra, sau vụ tai nạn giả định, Minh thật bị bắt cóc và giam giữ để thực hiện một kế hoạch tráo thân phức tạp, nhằm chiếm đoạt tài sản gia đình Hạnh — vốn có giá trị hàng trăm tỷ đồng.
Nhưng họ không ngờ, một chi tiết nhỏ — lòng trung thành tuyệt đối của chú chó Bạc — đã cứu mạng Hạnh vào phút chót.
Và chiếc lọ bột trắng tí hon ấy, lẽ ra được dùng để khiến Hạnh bất tỉnh ngay trong đêm tân hôn…