Bà cụ Lệ – 76 tuổi, sống một mình trong căn nhà cũ gần cuối con hẻm nhỏ ở quận Tân Phú. Hàng xóm chỉ biết bà sống thui thủi, ngày đi chợ sớm, tối lại đạp xe ra ngồi ở bến xe buýt đầu đường – đúng 7h tối, bất kể mưa nắng.
Bà mặc áo khoác cũ, tay ôm túi vải sờn, mắt nhìn chăm chăm về hướng xe buýt từ xa chạy tới, rồi lại thất vọng quay về sau hơn một tiếng ngồi đợi. Mỗi tối đều như vậy, như một thói quen cố định đến kỳ lạ.
Ban đầu người ta còn hỏi han, sau đâm ra ngán ngẩm.
– “Chắc bà lẫn rồi.”
– “Ngồi đó hoài, có ai đâu mà đón.”
– “Mưa gió thế mà cũng ra, điên mất.”
Cho đến một đêm mưa như trút nước, sấm chớp giăng đầy trời, không ai nghĩ bà vẫn ra bến. Vậy mà ánh đèn xe máy của anh bảo vệ khu phố đã soi thấy dáng bà Lệ co ro, chiếc áo mưa mỏng dính, run lẩy bẩy, vẫn hướng ánh mắt đầy hy vọng vào con đường mưa loang nước.
Thấy thế, anh vội dừng xe, đưa bà về nhà mình sưởi ấm. Vừa pha sữa nóng, vợ anh hỏi:
– “Sao bà lại đi ra đó mỗi tối vậy? Có ai bà chờ à?”
Bà cụ cười nhẹ, tay run run rút ra từ túi vải một chiếc vé xe buýt cũ gấp làm tư, giấy đã ố vàng. Rồi bà kể…
Hồi ức bật khóc
“Năm đó, thằng Tú – con trai tôi – học năm hai đại học. Nó đi làm thêm ban đêm, toàn bắt xe buýt tuyến 08 về nhà. Có lần nó gọi về nói:
– Má ơi, đêm nay con về trễ. Má ngủ trước nghen, mai con ôm má một cái cho bù.
Đó là lần cuối tôi nghe giọng nó.
Đêm đó, có tai nạn… chiếc xe buýt nó đi bị xe container tông lật, nhiều người chết. Xác nó tìm thấy sau 2 ngày…
Tôi không điên. Tôi chỉ không kịp ôm nó một cái như lời nó hứa.
Tôi ra bến xe mỗi tối – đúng giờ chiếc xe tuyến 08 năm xưa chạy qua, ngồi đó, mong… nếu có kiếp nào, nếu có một lần nào nữa, nó sẽ bước xuống, cười rồi ôm tôi.”
Câu chuyện lan ra khắp khu phố.
Tối hôm sau, khi bà Lệ ra bến, cả con hẻm kéo nhau đi theo. Người mang theo dù, người cầm ghế, người đứng lặng lẽ. Không ai nói gì – chỉ đứng sau lưng bà, cùng nhìn về hướng chiếc xe buýt không tên.
Một người tài xế xe buýt tuyến 08 – tình cờ biết được chuyện – hôm ấy chạy chậm lại trước bến, dừng hẳn, và mở cửa.
Anh bước xuống, cúi đầu trước bà:
“Má ơi… con về trễ…”
Bà Lệ bật khóc như đứa trẻ.
Cả khu phố không ai cầm được nước mắt.
“Có những nỗi đau không cần người an ủi – chỉ cần ai đó hiểu và đi cùng mình một đoạn.”