Bà Lệ – 82 tuổi, góa chồng từ năm 55, một tay nuôi ba đứa con thành tài.
Về già, bà sống lủi thủi trong căn nhà cấp 4 cuối làng. Mỗi lần hỏi đứa nào đón mẹ về sống cùng, cả ba đều chối:
– “Nhà con chật, mẹ lên lại không quen đâu.”
– “Vợ con đang bầu bí, mẹ thông cảm.”
– “Mẹ ở quê có hàng xóm bạn bè, về thành phố buồn lắm…”
Thế là năm này qua năm khác, bà sống với chiếc radio cũ, đèn dầu, nồi cơm nhỏ, mùa đông không có bình nước nóng.
Cứ mỗi lần con cháu về, bà vẫn nở nụ cười hiền, dúi cho mỗi đứa ít bánh, ít trái cây quê — dù chính mình ăn cháo trừ bữa.
Một buổi sáng, hàng xóm không thấy bà mở cửa. Mọi người phá khóa vào thì phát hiện bà đã lặng lẽ ra đi trong đêm, chỉ để lại một lá thư tay và cuốn sổ tiết kiệm dày cộm đặt trên bàn thờ.
Trong thư, bà viết:
“Mẹ không trách các con, vì mẹ hiểu người già có mùi thời gian, có thể làm phiền cuộc sống các con.
Nhưng mẹ cảm ơn đời vì suốt 3 năm qua, vẫn có người gõ cửa mang bánh, thắp hương giúp mẹ, chở mẹ đi bệnh viện giữa đêm…
Mẹ đã dành toàn bộ số tiền 3 tỷ này để lại cho người đó – cô Hương bán tạp hóa đầu ngõ – người dưng mà sống có tình.”
Ba đứa con, áo tang vẫn chưa khô nước mắt, đứng chết trân.
Còn chị Hương, đôi tay run run ôm cuốn sổ tiết kiệm, nước mắt rơi như mưa:
– “Con chưa từng mong được gì… chỉ coi bà như mẹ ruột mình thôi.”
“Có những người sinh ra không cùng huyết thống, nhưng lại cùng nghĩa.
Và có những người sinh cùng máu mủ, nhưng chẳng sống cùng tình.”