Bà Tư mất đúng 7 ngày, hưởng thọ 83 tuổi. Cả xóm thương tiếc, bởi bà sống hiền lành, tằn tiện, sáng nào cũng dậy sớm quét sân, tưới mấy chậu hoa giấy trước nhà từ khi trời còn chưa rạng. Ai đi chợ sớm đều quen hình ảnh lưng bà còng, tay xách cái ca nhựa cũ, tưới từng gốc cây như chăm con nhỏ.
Bà ra đi sau một cơn đột quỵ bất ngờ trong giấc ngủ. Đám tang diễn ra đơn sơ nhưng chu đáo. Gia đình đặt bàn thờ bà ngay gian giữa, khói nhang chưa lúc nào tắt.
Sáng ngày thứ 7, chị Hương – con dâu cả – đi chợ sớm. Vừa đến đầu chợ thì bị bà Sáu hàng xóm túm tay hỏi hớt hải:
“Ủa, bà Tư chưa mất mà? Sáng nào tui cũng thấy bả tưới cây 5h sáng như thường, rõ ràng lắm nghen!”
Chị Hương tái mặt:
“Trời đất… bà mất cả tuần rồi còn gì!”
Bà Sáu cãi:
“Tui không lú đâu nha! Sáng nay tui còn chào bả, thấy cái lưng còng quen thuộc đó mà…”
Cả nhà bán tín bán nghi, về mở camera an ninh trước cổng, tua lại lúc 5h sáng những ngày gần nhất.
Ngày thứ nhất: trống trơn.
Ngày thứ hai: không ai cả.
Ngày thứ ba: chớp qua một bóng áo nâu nhưng không rõ lắm.
Đến ngày thứ sáu, một dáng người nhỏ, mặc áo nâu quen thuộc, tóc búi, cầm ca nước nhựa… bước ra từ cửa chính, cúi xuống từng gốc cây y hệt bà Tư.
Cả nhà rợn người, nhưng ngay lập tức – ông Sơn, con trai út bỗng la lớn:
“Khoan! Cái áo đó… cái ca đó… là của con Thu – osin mới của nhà mình mà!”
Mọi người kéo vào trong gọi Thu dậy. Con bé tròn mắt:
“Dạ… tại nhà mình thờ bà, mà con thấy mấy cây trước sân héo quá nên mỗi sáng sớm con ra tưới. Con không dám đánh thức ai nên mặc đại cái áo của bà trong bếp cho ấm, con xin lỗi…”
Chị Hương ôm đầu ngồi bệt xuống sàn, nhẹ bẫng trong người – hóa ra tất cả chỉ là một sự trùng hợp kỳ lạ và một chút cảm xúc quá khứ chưa nguôi.
Bà Sáu sau khi nghe kể cũng cười:
“Vậy mà tui cứ tưởng bà Tư thương hoa tới mức không nỡ đi…”
Từ hôm đó, mấy chậu hoa trước nhà được đặt thêm một dòng chữ nhỏ:
“Cảm ơn má, người đã tưới cả đời bằng tình thương.”
Và đúng 5h sáng mỗi ngày, vẫn có người ra tưới cây. Không phải vì ma mị – mà vì nhớ.