Bà Lành – 82 tuổi – sống một mình trong căn nhà cấp 4 cũ kỹ ở cuối con hẻm nhỏ.
Có 3 người con, ai cũng khá giả, nhưng đều không ai chịu đưa bà về sống cùng.
Họ viện lý do “mẹ quen ở quê rồi”, “mẹ không thích lên thành phố”, nhưng thực chất chỉ thỉnh thoảng về mang ít đồ ăn rồi… khóa trái cửa lại mỗi tối.
“Mẹ già rồi, hay đi lung tung, dễ té, tụi con khóa lại cho an toàn.”
Người trong xóm lắc đầu, xót xa:
“Ổng bà già rồi mà tối nào cũng như bị giam.”
“Đôi khi thấy bà ngồi trong nhà tối thui, nhìn ra ngoài qua khe cửa sắt…”
Một đêm nọ, trời oi bức, chị Tư hàng xóm đi ngang thì ngửi thấy mùi gì hăng hăng, lạ lạ.
Ban đầu nghĩ mèo chết. Nhưng càng đến gần, mùi càng nồng, khó chịu đến mức buồn nôn.
Chị gọi mãi không thấy bà Lành trả lời, gọi điện cho các con thì không ai bắt máy.
Linh tính có chuyện chẳng lành, chị Tư gọi thêm vài người, lấy xà beng phá khóa cổng.
Vừa mở ra, cả nhóm chết đứng.
Giữa căn nhà nóng hầm hập không một tia gió, bà Lành nằm co quắp dưới sàn, người tím tái.
Một tay bà nắm chặt chiếc khăn đã sờn – tay còn lại ôm khư khư một tập hồ sơ nhà đất.
Bà đã ra đi… từ lúc nào không ai biết.
Cú twist 1:
Trong tập hồ sơ bà ôm là sổ đỏ của căn nhà – vẫn đứng tên bà, kèm theo một lá thư viết tay nguệch ngoạc nhưng rõ ràng:
“Mẹ biết tụi bây sợ mẹ sang tên cho ai khác nên mới nhốt mẹ như tù nhân.
Mẹ không cần đất, chỉ cần cửa được mở, gió được thổi qua, và một bữa cơm có tiếng người.”
Cú twist 2:
Công an vào cuộc để kiểm tra trách nhiệm các con. Trong lúc điều tra, phát hiện camera lắp trong nhà không hề bị hư như các con khai, mà đã bị… cố ý tắt từ 2 tuần trước.
Và theo lời kể hàng xóm, những ngày gần đây bà Lành có dấu hiệu mất phương hướng, đi tìm chồng đã mất từ 20 năm trước.
Không ai hay biết… nhưng có lẽ, bà đã mở cửa, đi quanh tìm trong vô vọng.
Rồi khi không thể ra khỏi nhà – bà gục xuống, trong cô đơn và ngột ngạt.
Cú twist cuối cùng – cay đắng đến lạnh sống lưng:
Khi tang lễ được tổ chức, người dân kéo tới đông nghịt.
Các con bà đứng phát biểu, khóc lóc “xin lỗi mẹ, tụi con bất hiếu”…
Nhưng sau lễ tang, một nhân viên địa chính tiết lộ:
“Trước hôm mất 2 ngày, bà cụ đã lén đến phường – lập đơn tặng toàn bộ căn nhà cho… Hội Phụ nữ xã, kèm theo nguyện vọng biến căn nhà thành nơi tạm trú cho người già neo đơn.”
Đơn đã được duyệt – chỉ chờ công chứng.
Nhưng bà mất trước khi kịp ký.
Căn nhà đó sau này được xây lại, mang tên:
“Mái ấm bà Lành” – nơi cuối cùng bà từng mong một cánh cửa luôn được mở.